Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191020

Quý Thiên Tứ dẫn Quý An Ninh về biệt thự, không biết tại sao lần này anh lại đích thân đứa Quý An Ninh đi gặp Âu Dương Mộng Duyệt, cảm giác bài xích trong lòng không còn mãnh liệt như trước đây.

Đó là nguyên nhân gì, bản thân anh cũng không tìm ra được, lẽ nào vì Âu Dương Mộng Duyệt đã giúp Quý An Ninh hứng chịu một lần tổn thương? Hay vì Âu Dương Mộng Duyệt vẫn luôn không ngừng quấy rầy khiến anh mềm lòng?

Quý An Ninh xuống xe, cô nhìn xung quanh rồi vui mừng nói: "Thì ra cô ấy sống gần chúng ta tới vậy, sao anh không nói cho em biết sớm chứ!"

Quý Thiên Tứ ủ dột nói: "Anh cũng mới biết."

Quý An Ninh mỉm cười bấm chuông.

Âu Dương Mộng Duyệt đang nằm nghỉ trong nhà, dì Hà thấy cô ấy về nhà với gương mặt xưng húp thì vô cùng lo lắng, sắp sửa báo cáo về gia tộc Âu Dương bên kia, cuối cùng bị Âu Dương Mộng Duyệt nài nỉ ngăn lại.

Bây giờ, dì Hà lại nấu canh bồi bổ cơ thể cho cô, thi thoảng lại giúp cô bôi thuốc lên mặt, chỉ sợ cái tát kia sẽ để lại di chứng gì đó cho gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Mộng Duyệt.

Kể từ khi bà chăm sóc vị đại tiểu thư này tới này, bà chưa bao giờ thấy cô bị hại bao giờ, đừng nói là một cái tát, cho dù chỉ một vết cấu nhỏ trên người cũng khiến Âu Dương lão thái gia và Âu Dương lão gia xót ruột cả buổi.

Chỉ có thể nói là Âu Dương Mộng Duyệt chính là kiều nữ trong truyền thuyết, là ngọc minh châu của nhà Âu Dương.

Kể từ sau khi mẹ cô qua đời ba cô vẫn không tái hôn, chỉ sinh một mình cô, Âu Dương lão thái gia cũng chỉ có thể nâng niu cưng chiều.

Nghe tiếng chuông cửa, dì Hà đang cắt trái cây cho Âu Dương Mộng Duyệt ở trong đại sảnh, bà nói với Âu Dương Mộng Duyệt: "Đại tiểu thư, để tôi đi xem cô ăn trái cây trước đi nhé."

"Được, cô ra xem xem là ai." Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu, đồng thời cô cũng bắt đầu suy đoán, trong lòng không khỏi mong đợi, có khi nào là người nhà họ Quý? Quý Thiên Tứ sao? Anh sẽ tới thăm mình chứ?

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Âu Dương Mộng Duyệt không khỏi sững sờ, cô nghĩ gì vậy? Nếu như Quý An Ninh tới mới đúng.

Dì Hà nhìn thấy hai người trong camera thì vô cùng ngạc nhiên, bên ngoài là hai người nhà họ Quý, bà là người giúp việc của gia tộc Âu Dương, đương nhiên chỉ phục vụ người nhà Âu Dương, đối với người ngoài là Quý An Ninh, bà không mấy quý mến.

Bà mở cửa ra, nói với người bên ngoài: "Xin hỏi, hai người có việc gì không?"

"Chào cô, cho hỏi Âu Dương tiểu thư có nhà không? Chúng tôi tới thăm cô ấy." Quý An Ninh lễ phép hỏi thăm.

Ánh mắt dì Hà lạnh nhạt nhìn họ, sau đó nghiêng người sang một bên: "Tiểu thư có nhà."

Quý An Ninh sững người, tại sao người phụ nữ này lại gọi Âu Dương Mộng Duyệt là tiểu thư? Lẽ nào bà không phải người thân của Âu Dương Mộng Duyệt sao?

Quý Thiên Tứ ở bên cạnh nói: "Vào đi thôi."

Quý An Ninh vội bước vào, nhìn thấy bố cục căn biệt thự không khác biệt thự nhà cô là mấy, cô lại ngạc nhiên, những người mua được biệt thự ở đây đều rất giàu có, Âu Dương Mộng Duyệt sống ở đây chứng tỏ cô ấy không phải là người thiếu tiền!

Âu Dương Mộng Duyệt nghe thấy giọng Quý An Ninh liền vui mừng chạy ra đón, cô thấy Quý An Ninh và Quý Thiên Tứ đều tới lập tức vui mừng hớn hở, chỉ có điều nụ cười hơi lớn khiến má cô đau rát, cô đành phải kìm nén bớt niềm hưng phấn lại, nói với Quý An Ninh đang bước vào: "Quý tiểu thư, cô tới rồi sao."

"Âu Dương tiểu thư, cô không sao chứ! Xin lỗi, khiến cô phải chịu khổ thay tôi rồi." Quý An Ninh cũng vội bước tới, ánh mắt xót ruột nhìn vào bên má sưng húp của cô, cảm thấy hận Lam Doanh vô cùng.

"Tôi không sao! Sắp hết sưng rồi." Âu Dương Mộng Duyệt cũng nhìn cô, ánh mắt có thêm tình cảm thân thiết.

Quý Thiên Tứ đứng bên cạnh nhìn hai cô gái tuổi tác tương đồng, tướng mạo hao hao, anh dường như có thể cảm nhận được huyết mạch tình thân, duyên phận không thể ngăn cản đang vây quanh hai chị em này.

"Thật sự xin lỗi." Quý An Ninh trong lòng rất áy náy, chỉ hận không thể chịu cái tát này để Âu Dương Mộng Duyệt phải chịu thay.

"Không cần xin lỗi, tôi thật sự không sao, nào, lại ngồi đi!" Âu Dương Mộng Duyện đưa tay nắm lấy tay Quý An Ninh, khoác tay cô vào trong đại sảnh, Quý An Ninh mỉm cười nhìn cô, sau lưng Quý Thiên Tứ cũng sải bước theo vào.

"Nhà cô gần nhà tôi lắm đấy, cô biết không? Nhà tôi cách nhà cô ba căn đấy." Quý An Ninh nói.

"Vâng, tôi biết, dạo này xe tôi hỏng, sáng nay còn nhờ anh cô đưa tới công ty nữa!" Âu Dương Mộng Duyệt cười nói, đôi mắt long lanh nhìn Quý Thiên Tứ, Quý Thiên Tứ nhìn vào mắt cô, ánh mắt không giấu vẻ cảnh cáo.

Ra hiệu cô tốt nhất không nên nói linh tinh, Âu Dương Mộng Duyệt lập tức hiểu ý, khi Quý An Ninh quan sát nhà mình, cô liền nháy mắt với Quý Thiên Tứ coi như đáp lời.

Nhưng cô không biết rằng, đôi mắt tươi cười của cô, nháy mắt như vậy đối với đàn ông mà nói không chỉ là đáp lời mà còn là quyến rũ.

Quý Thiên Tứ nhìn thấy, trái tim vốn phẳng lặng lập tức dậy sóng, sắc mặt trở lên sa sầm vài phần, anh khoanh tay đứng trước sofa bên cạnh, mặc cho hai cô gái trò chuyện với nhau.

"Quý tiểu thư, Quý tiên sinh, mời dùng trà." Dì Hà mang trà tới, nhưng ánh mắt không hề nhiệt tình.

Quý An Ninh có phần ngạc nhiên, dì Hà đi vào bếp chuẩn bị bữa tôi cho Âu Dương Mộng Duyệt, Quý An Ninh tò mò ghé sát tai Âu Dương Mộng Duyệt nói: "Cô ấy là gì của cô vậy?"

"Cô nói dì Hà sao? Cô ấy là người chăm sóc cho tôi!" Âu Dương Mộng Duyệt nói.

"Cô ấy là người thân của cô sao?"

"Không phải, cô ấy là người làm nhà tôi, chăm sóc việc ăn ở cho tôi, có điều với tôi cô ấy giống như người thân vậy, chăm sóc tôi rất cẩn thận." Âu Dương Mộng Duyệt cười nói.

Quý An Ninh có phần kinh ngạc, xem ra Âu Dương Mộng Duyệt không phải người thiếu tiền, nhưng tại sao cô ấy lại tới công ty của anh trai mình làm trợ lý? Cô không thể hiểu nổi.

Lúc này, điện thoại của Quý An Ninh đổ chuông, cô cầm lên nhìn, là Cung Vũ Trạch gọi tới, cô nói với Âu Dương Mộng Duyệt: "Tôi nghe điện một lát."

Nói xong liền nói với Quý Thiên Tứ: "Là Vũ Trạch gọi tới, anh nói chuyện với Âu Dương tiểu thư một lát nhé." Dứt lời cô liền ra ngoài hoa viên nghe điện.

Trong đại sảnh, Âu Dương Mộng Duyệt nhìn Quý Thiên Tứ: "Cám ơn anh đã để tôi gặp mặt chị ấy."

"Là An Ninh đòi tới thăm cô." Quý Thiên Tứ nói xong, ánh mắt quan sát má cô, cũng đã bớt sưng đi nhiều.

Âu Dương Mộng Duyệt vẫn rất cảm kích, chí ít anh không ngăn cản cô và Quý An Ninh gặp mặt, đây là một khởi đầu tốt đẹp, cô tin rằng, một tháng tiếp theo cô nhất định sẽ thuyết phục được anh để cô nói ra thân phận của Quý An Ninh. Một tháng sau cô sẽ có thể nhận lại người chị này. Quý An Ninh nghe điện thoại của Cung Vũ Trạch ở trong hoa viên, đầu bên kia Cung VũTrạch nhắc tới bữa tiệc tối này, hỏi cô có thời gian đi cùng anh hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK