Trình Ly Nguyệt không muốn làm anh mất hứng, nâng ly lên chạm nhẹ vào ly của anh, Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhấp một ngụm, trong vị thơm nồng có vị ngọt của nho, khác hẳn với những rượu ở ngoài thị trường, khiến người ta đã uống rồi lại muốn uống tiếp.
Cung Dạ Tiêu nho nhã uống một hớp, ánh mắt lấp lánh ánh sáng quyến rũ, ly rượu phản xạ ánh đèn, ánh vào mắt anh, giống như lưu ly, sáng lóng lánh.
Trái tim Trình Ly Nguyệt lỗi một nhịp, người đàn ông này đang cố tình quyến rũ gì thế?
"Baba, sao ba cứ nhìn mami vậy? Có phải baba đã yêu mami rồi không!" Cậu bé ngồi bên cạnh, giúp ba mình tỏ tình với mẹ.
Trình Ly Nguyệt lập tức lườm cậu một cái: "Ăn mì của con đi, nói linh tinh gì vậy?"
Cậu nhóc ậm ừ một tiếng, ngoan ngoãn cầm đũa quấn mì cho vào miệng.
"Lẽ nào anh không biết, nhìn chằm chặp vào người khác là một hành vi rất mất lịch sự?" Cuối cùng Trình Ly Nguyệt cũng không thể nhịn được, lên tiếng chỉ dạy.
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu có phần khó coi, sau đó cũng không khêu gợi nữa, nhưng Trình Ly Nguyệt tuyệt đối là người không hiểu ý nhất mà anh từng gặp.
Thời gian sau đó, gia đình ba người lặng lẽ ngồi ăn mỳ, Trình Ly Nguyệt rất thích mùi vị của loại rượu vang này, cố uống liên tục cuối cùng cũng uống hết nửa ly.
Cung Dạ Tiêu thấy vậy định rót thêm cho cô, Trình Ly Nguyệt xua tay: "Không uống nữa."
"Tại sao?" Cung Dạ Tiêu mỉm cười hỏi.
"Rượu không phải thứ tốt đẹp gì." Trình Ly Nguyệt nói thẳng.
Bốn năm trước chính vì Thẩm Quân Dao kéo cô tới tiệm cà phê, sau đó mở một bình rượu vang đỏ, cô yêu thích mùi vị của loại rượu vang đó nên đã uống cả những thứ không nên uống vào bụng nên mới xảy ra bi kịch sau đó.
Trình Ly Nguyệt thu dọn bát đũa trên bàn, khi dọn dẹp xong nhà bếp bước ra đã tám rưỡi, bây giờ con đã đi học, Trình Ly Nguyệt phải cho cậu đi ngủ trước chín rưỡi.
Phòng ngủ chính là của Cung Dạ Tiêu, cô chọn một phòng khách ở bên cạnh phòng của con làm phòng ngủ, cô sắp xếp phòng một lát sau đó quay ra, nói với con trai đang chơi đồ chơi: "Tiểu Trạch, đi tắm thôi! Mai còn đi học."
"Mami, con muốn baba tắm cho con, con là con trai, không thể để mami tắm cho được."
"Tại sao vậy?" Trình Ly Nguyệt hơi rầu rĩ.
"Vì trong ti vi có nói, chim của con trai không được để con gái nhìn thấy." Cậu bé nói rất thẳng thắn
Trình Ly Nguyệt lặng thinh, chim của con có gì đáng xem?
Người đàn ông ở bên cạnh bật cười, thấy cô đang rất lúng túng liền khen ngợi một câu: "Con trai nói rất đúng, để ba tắm cho con."
Cậu nhóc nắm lấy tay anh, nhảy nhót đi về phía phòng tắm, sau lưng, Trình Ly Nguyệt không biết phải nói sao.
Quả nhiên người đàn ông này vừa xuất hiện, lập tức san sẻ mất tình yêu mà con dành cho cô.
Sau khi tắm xong, mái tóc đen nhánh ướt sượt của cậu bé dính chặt vào trán, Trình Ly Nguyệt cầm máy sấy tóc đứng đợi cậu, cậu bé ngoan ngoãn sấy tóc, máy tóc đen nhánh mềm mại được sấy khô, cậu nhóc càng thêm đáng yêu.
Trình Ly Nguyệt ôm lấy đầu con, thơm mấy cái: "Được rồi, chơi mười phút nữa rồi đi ngủ, lát nữa mẹ sẽ kiểm tra."
"Vâng, mami, mami và baba ngủ ngon." Cậu bé vẫy tay về phía cô.
Trình Ly Nguyệt đóng cửa lại, thấy trước cửa sổ, một bóng người tuấn tú bất phàm đang uể oải đứng đó, giống như đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Anh vẫn mặc chiếc sơ mi màu trắng, kết hợp với một chiếc quần tây màu đen vừa người, ăn vận đơn giản nhưng vô cùng quý phái.
Trình Ly Nguyệt biết rằng cảnh tượng được ngắm từ nơi này sẽ vô cùng đẹp, vì đây là đãi ngộ độc nhất vô nhị.
Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân của cô liền quay người lại, dáng người cao lớn dựa vào cửa kính, gương mặt như tượng tạc dưới ánh đèn anh tuấn tới mức không thể bỏ qua, từ trong ra ngoài đều tỏa ra sức quyến rũ nam tính, giống như quý tộc ma cà rồng.
"Tiểu Trạch ngủ rồi sao?" Giọng nói trầm nam tính của Cung Dạ Tiêu vang lên.
"Con nó tự ngủ được." Trình Ly Nguyệt đáp, cô bất giác cảm thấy rất khát, bước tới cây nước nóng lạnh, cầm cốc rót một cốc nước để uống.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn chằm chặp khuôn mặt xinh đẹp, thanh thoát của cô, đôi mắt sẫm lại, anh nghĩ, khi nào cô mới bị anh mê hoặc, sau đó tự động trèo lên giường của anh.
Trình Ly Nguyệt đưa mắt nhìn anh, cùng sống chung dưới một mái nhà, nếu như quá lạnh nhạt cũng không tốt, cô khẽ nói: "Chúc ngủ ngon."
Cô đẩy cửa bước vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.
Cung Dạ Tiêu nhíu chặt mày, cô ấy thực sự không coi anh ra gì!
Đương nhiên, đây cũng không phải lần đầu.
Trình Ly Nguyệt vào phòng, lấy điện thoại đọc tin, định hai mươi phút nữa sẽ đi kiểm tra xem con trai đã ngủ hay chưa.
Thời gian đọc tin tức trôi đi rất nhanh, cô nhìn đồng hồ, đẩy cửa bước ra, chiếc đèn chùm pha lê trong phòng khách đã tắt, chỉ còn bật một chiếc đèn tường nhỏ sáng lờ mờ, Cung Dạ Tiêu cũng không có ở đây, chắc đã vào phòng đi ngủ rồi.
Trình Ly Nguyệt rón rén bước vào phòng con trai, cậu bé cũng bật một chiếc đèn tường nhỏ, cơ thể nhỏ bé đã nằm trong chăn, ngủ rất ngon lành, Trình Ly Nguyệt kiểm tra trán cậu bé xem có ra mồ hôi hay không.
Kiểm tra xong, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, vừa chú ý động tĩnh của con vừa khẽ khép cửa lại.
Khi cô quay người lại, thì bắt gặp một đôi mắt đen nháy sâu hun hút. Cô sợ hãi thót tim, đôi môi đỏ hồng muốn kêu thét lên.
Bàn tay của người đàn ông nhanh chóng bịt chặt miệng cô, chặn luôn cả hơi thở của cô lại, tiếp theo đó, anh ghé sát mặt lại: "Suỵt!"
Hơi thở thơm mát nam tính phả lên mặt cô, bất chợt cảm thấy nguy hiểm, Trình Ly Nguyệt vừa giận vừa ảo não trừng mắt nhìn anh, sao anh ta lại nấp trong bóng tối giống như một bóng ma vậy? Vừa nãy cô thực sự đã giật nảy mình.
Hù người ta sợ phát khiếp.
Cô vừa mới định thần lại sau nỗi sợ hãi mới phát hiện, gương mặt tuấn tú, góc cạnh của anh đã gần sát bên cô.
Cô đưa tay gỡ bàn tay đang bịt miệng cô của anh ram, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Trong hơi thở của Cung Dạ Tiêu xen kẽ hương thơm của rượu vang, chai rượu vang hôm nay mở, ngoài phần cô uống ra thì phần còn lại đều vào bụng anh cả.
Vì thế, tôi nay anh có vẻ chếnh choáng, anh buông môi cô ra, cơ thể cường tráng dệt thành một tấm lưới kín như bưng, bủa vây giữ chặt cô trong lòng, khiến cô không thể nhúc nhích.
"Cung Dạ Tiêu, anh buông tôi ra." Trình Ly Nguyệt tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể lên tiếng cảnh cáo.
Con đang ngủ, cô không muốn đánh thức con dậy.
Cung Dạ Tiêu khẽ mỉm cười, ngang nhiên ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé của cô, chiếc đèn tường trên đầu chiếu rõ mồn một gương mặt cô.
Đôi mắt trong veo như hai giọt nước ánh lên vẻ phẫn nộ, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng mềm mại, ngọt ngào toát lên lời mời chào quyến rũ.
Người con gái thế này giống như hoa hồng có gai cũng giống như hoa hồng quyến rũ.
Trình Ly Nguyệt không thể ngay lập tức vùng ra, lại không thể kêu lên, mặt cô đỏ bừng, chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ để lườm người đàn ông vô lại này.