Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191236

Những chiếc xe của thủ hạ A Đoàn cũng đuổi theo và cố gắng chặn những chiếc xe đuổi theo lại, nhưng bởi vì bọn họ không quen đường cho nên mấy lần chặn đường đều không thành công.


Dưới bóng đêm yên tĩnh, trên con đường rộng lớn diễn ra tiết mục truy đuổi rất đáng sợ.

Cung Vũ Ninh nắm chặt điện thoại di động, vì nhận được điện thoại của Hạ Lăng Sơ nên cô cũng thấy yên tâm hơn.

Cô cầm điện thoại di động gửi địa chỉ định vị đến cho Hạ Lăng Sơ, bây giờ Hạ Lăng Sơ và thủ hạ của anh đang lần lượt từ các nơi khác nhau chạy tới đây.

"Tiểu thư, chúng ta phải đi nhanh hơn nữa! Chỉ cần tăng tốc thì chúng ta có thể bỏ rơi bọn họ." A Đoàn căng thẳng nói.

"Được." Cung Vũ Ninh nghe theo quyết định của A Đoàn, A Đoàn là một trong những vệ sĩ đắc lực nhất và đi theo ba cô lâu nhất, bởi vậy quyết định của anh hẳn là tốt nhất.

Chiếc xe của A Đoàn lại tăng tốc, chiếc xe vốn có tính năng tốt nên khi tăng tốc độ lại nhanh chóng lộ rõ.

Thủ hạ của A Đoàn ở phía sau đã nhanh chóng đuổi kịp ba chiếc xe của đám người bắt cóc.

Hạ Lăng Sơ nhìn thấy vị trí của Cung Vũ Ninh trên đoạn đường cao tốc nên nhanh chóng tìm được một chỗ có thể gặp được trên đường rồi đạp hết chân ga.

Thủ hạ của anh lại ở khoảng cách khá xa nên lúc này còn đang cố gắng chạy tới.

Chiếc xe của Hạ Lăng Sơ chạy nhanh tới lối rẽ vào cao tốc rồi mới giảm tốc độ xuống. Không đến năm phút sau, một chiếc xe Bingley màu đen lướt nhanh qua xe anh. Hạ Lăng Sơ chỉ liếc mắt lại nhận ra Cung Vũ Ninh ngồi ghế phía sau.

Anh lập tức tăng tốc đuổi theo, sau lưng anh có ánh đèn pha chói mắt. Xe của đám người bắt cóc cũng đang ở rất gần.

Hạ Lăng Sơ gọi điện thoại cho Cung Vũ Ninh.

"Alo, anh đang ở đâu vậy?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói có phần lo lắng của Cung Vũ Ninh.

"Anh đang ở ngay phía sau em rồi." Hạ Lăng Sơ nói.

Cung Vũ Ninh lập tức mừng rỡ quay đầu nhìn lại: “Xe phía sau là xe anh sao?"

"Ừ! Em bảo A Đoàn lái xe cẩn thận, anh ở phía sau sẽ chặn đường giúp anh ta."

"Anh phải cẩn thận đấy." Cung Vũ Ninh lo lắng nói.

"Em yên tâm, không cần phải lo lắng cho anh."

"Anh nhất định phải cẩn thận, em không muốn anh gặp chuyện gì đâu." Cung Vũ Ninh tiếp tục căn dặn.

"Ừ! Em mở loa ngoài đi." Hạ Lăng Sơ vừa nói vậy thì Cung Vũ Ninh biết anh muốn nói chuyện với A Đoàn." Cô lập tức mở loa ngoài.

Giọng nói của Hạ Lăng Sơ vang lên: “A Đoàn, anh chở Vũ Ninh dừng ở lối rẽ tiếp theo, tôi sẽ giả xe của anh." Hạ Lăng Sơ mở miệng nói.

Anh cũng lái chiếc xe Bingley, ở dưới bóng đêm sẽ không dễ nhận ra màu sắc nên có thể bị nhầm lẫn.

Cung Vũ Ninh lập tức căng thẳng, cô không muốn anh gặp nguy hiểm.

"Được, Hạ tiên sinh, người của tôi ở phía sau của anh, tôi sẽ bảo bọn họ hỗ trợ cho anh." A Đoàn lập tức lên tiếng trả lời, lúc này người quan trọng nhất chính là Cung Vũ Ninh.

"Không được, anh làm vậy sẽ gặp nguy hiểm mất, bọn họ quá đông."

"Không có việc gì đâu. A Đoàn, còn ba cây nữa sẽ tới lối rẽ tiếp theo, anh chuẩn bị tinh thần đi."

"Được." A Đoàn hiểu rõ mình nên làm như thế nào.

Ngay sau đó, A Đoàn tăng nhanh tốc độ, xe của Hạ Lăng Sơ phía sau cũng tăng nhanh tốc độ, vừa lúc bọn họ gặp được một đoạn ngoặt mà bên cạnh có núi che chắn nên sau ba cây số gặp được lối rẽ thì xe của A Đoàn lập tức rẽ xuống, lấy tốc độ nhanh nhất đi khoảng mấy trăm mét rồi mới tắt đèn xe, dừng lại ở bên đường.

Mà ở trên đường cao tốc, chiếc xe của Hạ Lăng Sơ quả nhiên trở thành mục tiêu truy đuổi của đám người bắt cóc, loại bỏ nguy hiểm cho Cung Vũ Ninh. Còn anh lại trở thành mục tiêu của đám người bắt cóc.

A Đoàn lập tức thông báo cho đám thủ hạ của mình tiếp tục đuổi theo chiếc xe của đám người bắt cóc, nếu gặp bất cứ chuyện gì đều phải đặt chuyện bảo vệ an toàn của Hạ Lăng Sơ lên trên hết.

Bởi vì Hạ Lăng Sơ là người yêu của Cung Vũ Ninh nên nhiệm vụ của bọn họ lại chuyển tới trên người của anh.

Chỉ mấy phút sau, A Đoàn đứng ở ngoài cửa canh chừng, Cung Vũ Ninh ngồi ở trong chiếc xe nắm chặt điện thoại di động, cô muốn gọi điện cho Hạ Lăng Sơ nhưng lại sợ anh đang lái xe nhanh, nếu gọi điện thoại sẽ làm anh phân tâm mất.

Lúc này, không có chuyện gì làm cô đau khổ hơn, cô cầm điện thoại di động mà trong lòng không ngừng cầu khẩn cho Hạ Lăng Sơ được bình an trở về.

Cung Vũ Ninh nghĩ mình cần người giúp đỡ nên lập tức gọi điện thoại cho Cổ Duyệt để hỏi số điện thoại của Nhiếp Quân Cố, cô nhất định phải tìm người trợ giúp anh.

Cổ Duyệt nghe giọng cô lo lắng thì vội vàng gửi số của Nhiếp Quân Cố qua. Cung Vũ Ninh lại gọi ngay tới số của Nhiếp Quân Cố.

"Alo." Nhiếp Quân Cố dường như đang ngủ say lại bị đánh thức nên giọng nói hơi khàn khàn.

"Nhiếp Quân Cố, là em, Cung Vũ Ninh đây, Hạ Lăng Sơ gặp chuyện không may, anh có thể tới cứu anh ấy không."

"Lăng Sơ làm sao?" Trong điện thoại lập tức truyền tới giọng nói nôn nóng của Nhiếp Quân Cố.

"Anh ấy bị một đám bắt cóc đuổi theo, bây giờ em cũng không biết tình hình thế nào nữa, Nhiếp Quân Cố anh có thể gọi thủ hạ của anh qua giúp anh ấy được không?"

"Được, em gửi địa chỉ qua, anh sẽ lập tức gọi người tới hỗ trợ." Nhiếp Quân Cố lập tức nói.

"Lát nữa em sẽ gửi định vị cho anh, thủ hạ của em đang ở cùng với Hạ Lăng Sơ."

"Được, em gửi tới xong là anh sẽ lập tức chạy đến đó."

Trong bóng tối, lúc này đám người bắt cóc trên xe cũng đang nghiến răng nghiến lợi, bọn chúng không nghĩ tới bắt cóc một cô gái lại tốn nhiều sức lực như vậy, nếu lần này mà không hoàn thành nhiệm vụ thì đúng là mất mặt.

"Chạy nhanh hơn nữa, tao không tin cô ta còn có thể chạy thoát được." Tên đầu trọc xoa đầu nói.

Bọn chúng đuổi theo cả đoạn đường, bây giờ tốc độ xe cũng đạt đến 160 km/giờ rồi, quả thực có thể nói là cuộc truy đuổi đầy nguy hiểm, chiếc xe của Hạ Lăng Sơ chạy ở phía trước cũng đạp hết chân ga rồi.

Lúc này, chỉ cần xác định Cung Vũ Ninh an toàn thì anh cũng thấy yên tâm, cho dù mấy chiếc xe của đám bắt cóc có đuổi theo phía sau cũng không thành vấn đề.

Thời gian dần dần trôi qua, cuộc truy đuổi diễn ra đã hơn một giờ và gần hai trăm cây số rồi.

Đúng lúc này, Hạ Lăng Sơ liếc mắt nhìn bình xăng thấy xuất hiện cảnh cáo, anh lập tức hoảng sợ nên kiểm tra con số cụ thể, xe của anh tối đa chỉ còn có thể chạy được hai mươi tám cây số nữa.

Mà với tốc độ gần 170km/giờ như hiện nay thì chỉ còn chạy được không đến mười lăm phút.

Hạ Lăng Sơ liếc mắt nhìn lối rẽ gần đó, vừa lúc nơi đó chỉ cách anh có mười ba cây số. Lúc này Hạ Lăng Sơ đã không thể để ý được tới chuyện khác nữa, anh lao thẳng tới lối rẽ gần đó.

Nhìn chiếc xe phía trước lao vào lối rẽ, đám bắt cóc phía sau cũng đoán ra được.

"Xe phía trước nhất định là hết xăng rồi. Mẹ nó chứ, ngày hôm qua tôi vừa rót đầy mà giờ cũng sắp hết sạch rồi còn gì."

"Nhanh đuổi theo, chúng ta hơn mười người chẳng lẽ còn không bắt cóc được một đứa con gái à?" Tên đầu trọc rất tự tin nói.

"Phía sau còn có hai chiếc xe vẫn đuổi theo, chắc bọn họ là vệ sĩ của Hạ Lăng Sơ!"

"Không cần để ý tới bọn họ làm gì, nếu như bọn họ cản đường thì đánh ngã hết là được."

Xe của Hạ Lăng Sơ rời khỏi đường cao tốc, tiếng cảnh báo trên xe cũng vang lên, Hạ Lăng Sơ không để ý tới nó mà vẫn lao nhanh về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK