Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191263

Bốn người đàn ông đang nắm bả vai của Thượng Quan Thần Húc đều hơi giật mình ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thần Húc vô cùng kinh hãi. Bọn chúng không nghĩ rằng Hạ Lăng Sơ lại tới đây.

Thượng Quan Thần Húc quay đầu nhìn thoáng qua, anh ta thế nào lại một mình tới đây? Những thuộc hạ thường vẫn ở cạnh anh ta đâu rồi? Tại sao bây giờ lại không ở đây cùng anh ta?

“Anh sao lại một mình tới đây? Thượng Quan Thần Húc thất vọng hỏi.

Hạ Lăng Sơ nhìn thấy tay chân của Thượng Quan Thần Húc vẫn còn giữ được, bất giác cười lạnh nói: “Cậu cho rằng ai cũng vô dụng như mình sao?

“Anh nói ai vô dụng chứ!” Thượng Quan Thần Húc tức giận phản bác.

Bốn kẻ hung ác kia đều biết người đứng trước mặt họ là ai và bọn họ cảm nhận được sự nguy hiểm từ anh.

“Anh là ai! Tiểu tử này thiếu lão đại chúng tôi năm trăm vạn, biết điều thì chớ cản đường.” Một trong những tên thuộc hạ cảnh cáo.

Hạ Lăng Sơ hơi híp mắt, hai tay nắm chắc thành quyền, nghiến răng kẹt kẹt bắt đầu khiêu chiến, cả người toát ra khí thế áp bức bốn xung quanh.

Bốn người đàn ông kia lập tức cũng sinh ra áp lực. Trong lòng Thượng Quan Thần Húc bất giác cảm thán một tiếng, luận về khí thế, anh đúng là không bằng Hạ Lăng Sơ.

“Coi tiểu tử này cho tao, chúng ta lên giải quyết người kia trước đã.” Hai tên lập tức tiến lên, chuẩn bị tiêu diệt vật cản đường Hạ Lăng Sơ này.

Hai tên vừa hét vừa lập tức bao vây Hạ Lăng Sơ. Trong màn đêm mờ mịt, cuộc chiến vô cùng hỗn loạn. Nếu như không luyện qua thính giác, e rằng bây giờ đánh loạn xạ thôi cũng chết.

Đánh nhau trong bóng tối, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu thống khổ, mắng đối phương không có mắt, phải nhìn người mới được đánh.

Sau khi Hạ Lăng Sơ ra tay, chưa tới hai phút hai tên to khỏe đã bị đánh gục. Anh cảm nhận được vết thương do đạn lần trước của mình có chút đau, nhưng lúc này anh không có thời gian chú ý đến việc đó nữa.

Cổ họng Thượng Quan Thần Húc liền bị một bàn tay bóp lấy rồi siết chặt. Thượng Quan Thần Húc bị bóp chặt đến nỗi khuôn mặt thanh tú của anh đỏ ửng lên.

“Khụ..... buông ra... buông tôi ra!”

“Biết điều thì cút đi, bằng không, bằng không bạn ngươi sẽ mất mạng.” Người đàn ông kia nói xong, gan bàn tay lại ra sức dùng lực, Thượng Quan Thần Húc thở không được, nhưng ngay tại lúc này anh nhìn thấy sau lưng Hạ Lăng Sơ có một tên, không biết tìm đâu ra được một khúc gỗ to bằng cổ tay, đang lao thẳng đến chỗ Hạ Lăng Sơ.

“Cẩn thận đằng sau....” Thượng Quan Thần Húc kêu to một tiếng lo lắng cho Hạ Lăng Sơ.

Hạ Lăng Sơ lập tức nghiêng người liền tránh được, nhưng cánh tay vẫn bị đập mạnh một gậy, anh đoạt lấy cây thanh gỗ, trực tiếp đánh trả.

Thượng Quan Thần Húc bị bóp cổ như vậy cũng không thể giương mắt chờ chết được, anh ta lập tức đạp thật mạnh kìm chế tay của hăn, đồng thời, một tay loạn xạ tìm đến chỗ nhạy cảm của hắn rồi thật nắm chặt.

“A...” Hắn ta đau đến đến toát cả mồ hôi.

Thượng Quan Thần Húc lập tức chạy đến bên cạnh Hạ Lăng Sơ, làm tư thế phòng ngự.

“Anh họ, tôi tới giúp anh đây.” Thượng Quan Thần Húc nói xong, xoay người đã thấy Hạ Lăng Sơ đánh hạ xong hai tên kia. Trước mặt bọn họ bây giờ chỉ còn một tên đang ôm “bộ phận đó” kìm nén cơn đau, còn những người còn lại đều đã đi tìm gậy gỗ gần đó.

Một người đàn ông cầm lấy cây gậy, đập vài cái vào trong tay tỏ ý mỉa mai, nhìn thấy các huynh đệ liên tiếp bị đánh hạ, hắn liền hung dữ nhìn chằm chằm về phía Thượng Quan Thần Húc.

Thượng Quan Thần Húc bị nhìn trong lòng run lên bần bật, lập tức nói với Hạ Lăng Sơ bên cạnh: “Anh họ, lên đi.”

Hạ Lăng Sơ trừng mắt với anh một cái, không biết nói gì: “Đây là họa cậu gây ra, không phải cậu mới là người lên trước sao?

Thượng Quan Thần Húc cười ngượng ngùng: “Tôi đánh không lại họ.”

Lúc này, Thượng Quan Thần Húc ở trước mặt Hạ Lăng Sơ trực tiếp nhận thua.

Hạ Lăng Sơ lắc đầu, nhưng tay vẫn cầm cây gậy gỗ nói với cậu ta: “Đứng sang kia chút.”

Thượng Quan Thần Húc lập tức lui sang một bên, đồng thời lập kế phòng bị ba người còn lại.

Hạ Lăng Sơ liền cùng người đàn ông kia giao chiến, thân thủ nhanh nhẹn, xuất chiêu hiểm độc, trực tiếp đánh cho tên đó lui về phía sau, cuối cùng anh tung mình đá một cước, đá thằng và bên sườn dưới của tên đó.

“Anh họ, anh thật lợi hại.” Thượng Quan Thần Húc không kìm chế được cảm xúc khen một câu. Sau khi khen xong, anh hơi ngẩn người ra, đem miệng ngậm lại.

Đúng lúc này hạ Lăng sơ thấy sau lưng Thượng Quan Thần Húc có một tên bị anh đánh ngã nhưng đã đứng dậy, không biết lấy đâu ra một hòn đá sắp đập vào sau đầu Thượng Quan Thần Húc.

“Thần Húc, cẩn thận.” Hạ Lăng Sơ híp mắt, nhanh chóng kéo Thượng Quan Thần Húc ra, lấy cánh tay mình đỡ cú đánh này, viên đá trực tiếp đập vào bả vai anh.

Thượng Quan Thần Húc quay người, nhìn thấy cảnh này, tức giận trực tiếp đá một cước lên cậu nhỏ của tên đó. Tên đó lập tức nằm trên mặt đất ôm thân, đau đến gào thét.

Hạ Lăng Sơ bị đập vào cánh tay, thấy hai bên Thượng Quan Thần Húc bọn kia đều đang đứng dậy, anh lập tức đỡ lấy Hạ Lăng Sơ nói: “Anh họ, chúng ta đi thôi.”

Hạ Lăng Sơ cũng cảm thấy nên rời đi trước đã, ở lại đây không có lợi.

Hơn nữa vết thương do đạn của anh có chút đau, không thể tiếp tục bị thương nữa.

Thượng Quan Thần Húc đỡ anh đi ra đường lớn, hai người lập tức lên xe của Hạ Lăng Sở, nhanh chóng quay đầu hướng về khu vực thành thị, Thượng Quan Thần Húc vừa lái xe vừa nhìn sang phía ngực của anh, kinh ngạc nói: “ Không phải anh bị thương ở cánh tay thôi sao? Sao ngực anh lại thành ra thế này? Nói xong, anh lập tức nghĩ tới vết thương trên ngực Hạ Lăng Sơ hình như là vết thương đạn bắn lần trước. Anh mở to mắt nói: “Vết thương do đạn rách ra rồi đúng không! Chúng ta mau tới bệnh viện thôi.

Hạ Lăng Sơ cắn chặt răng, quay đầu nhìn Thượng Quan Thần Húc nói: “Cậu rốt cuộc thua bao nhiêu tiền?”

Thượng Quan Thần Húc nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói: “Bị anh đoán trúng rồi, vốn gốc không đổ về.”

Hạ Lăng Sơ thở dài một cái nói: “Cậu mượn bao nhiêu tiền?”

“Năm trăm vạn, cộng thêm lãi nữa là bảy trăm vạn, hôm nay đến kỳ trả lại khoản tiền đó.” Thượng Quan Thần Húc nói xong cảm thấy không giám nhìn thẳng vào mắt Hạ Lăng Sơ nữa, đương nhiên cũng xấu hổ khi mở miệng mượn tiền anh.

Lúc này Hạ Lăng Sơ thật không còn lời nào để nói nữa, đúng là đáng đời Thượng Quan Thần Húc.

Nếu như tối nay, anh không chạy tới kịp, chắ cậu ta đã bị bắt đi thật rồi, ai mà biết được những người kia vì lợi ích sẽ làm gì cậu ta chứ?

“Cậu muốn mẹ mình tức đến chết đây mà.”

“Tôi...tôi cũng muốn kiếm ít tiền mà! Cũng khồng thể nhờ mãi vào sự giúp đỡ của mẹ và anh được.”

Hạ Lăng Sơ thở dài một tiếng nói: “Cậu biết vậy là tốt.”

Lúc này, Thượng Quan Thần Húc đã nhìn thấy bệnh viện gần đó liền đánh xe chạy thẳng tới đó.

Trong bệnh viện, bác sĩ trực ban cởi áo Hạ Lăng Sơ ra, nhìn thấy trên bả vai anh bị tím xanh một mảng, còn trên ngực vẫn còn băng gạc vết thương, xem ra vết thương đang chảy máu, Bác sĩ lập tức rửa sạch vết thương cho anh.

Bên này, trong mắt Thượng Quan Thần Húc hiện lên tia vô cùng sợ hãi. Đêm nay anh hiểu ra được một vài chuyện, Hạ Lăng Sơ đối với tình cảm anh em này là thật lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK