Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19776
Chẳng mấy chốc Chiến Tây Dương đã ở trong khu trại của những kẻ nổi loại 3 ngày. Anh vẫn chưa thực sự nghiên cứu thuốc, tìm mọi cách đề từ chối. Anh quan sát tình hình, xung quanh đều có người bảo vệ. Anh rõ ràng là công cụ để những kẻ nổi loạn kiếm tiền.
Anh nghĩ, một khi đưa cho chúng phương thức phối chế, thì lúc đó anh sẽ phải chết.
Chiều này, kẻ cầm đầu nhóm nổi loạn cảnh báo anh, những thiết bị anh cần hắn đã cung cấp đủ. Nếu Tây Dương không tiến hành nghiên cứu thuốc giải, hắn đành phải giết anh, rồi đi bắt thầy hướng dẫn của anh.
Do có một tên lính phản bội, nên những người trong đội y tế hắn nắm rất rõ.
Trong tình huống này, Chiến Tây Dương rơi vào mối nguy hiểm lớn.
Chiều muộn, khi anh đang ở một mình trong khu vườn canh phòng cẩn mật, suy nghĩ cách để thoát thân, đột nhiên một người đàn ông mặ quần áo của những kẻ nổi dậy bước tới trước mặt anh. Chiến Tây Dương cho rằng hắn định làm gì đó nên đứng dậy phòng bị, nhìn hắn một cách sắc lạnh.
Nhưng người đàn ông này ra dấu hiệu thân thiện, dùng tiếng Anh để nói chuyện. Người này nói, “Bác sỹ Chiến, tôi luôn quan sát anh. Tôi biết anh có công thức thuốc giải, cầu mong anh hãy cứu gia đình tôi, vợ con tôi đều nhiễm h5, sắp nguy kịch rồi. Xin anh hãy ra tay cứu giúp.”
Chiến Tây Dương kinh ngạc, muốn tìm hiểu liệu đây có phải cách chúng thử lòng anh hay không. Thế nhưng nhìn ánh mắt lo lắng và sợ hãi trong mắt người này, anh thấy đó không phải là lời nói dối. Chiến Tây Dương nói, “Người nhà anh ở đâu ?”
“Ở ngay thôn phái trước. Buổi tối, tôi và em trai tôi sẽ canh phòng ngài. Em trai tôi sẽ giúp tôi đưa ngày đến khám cho người nhà tôi. Tôi cầu xin anh cứu họ được không ?
“Anh tên là gì ?”
“Tôi tên là Carl”
Anh biết trong trại bây giờ cũng đang có người nhiễm h5. Thế nhưng kẻ cầm đầu của nhóm nổi loạn lại muốn có lợi nhuận khổng lồ. Hắn cơ bản không nghĩ tới việc cứu những người trong thôn.
“Được, tôi đồng ý với anh. Tối nay sẽ tới xem bệnh cho người nhà của anh.” Chiến Tây Dương gật đầu nói.
Carl lập tức vui mừng, chân tay có chút loạn. Cuối cùng, anh ta chỉ nói một câu, “Cảm ơn anh, cảm ơn bác sỹ Chiến.”
Chiến Tây Dương cười gượng, “Tôi cũng không biết bản thân có sống được ra khỏi đây hay không, cứu được ai thì cứu.”
Carl lộ vẻ oán giận, “Pedaru hắn chỉ muốn kiếm tiền, chưa từng quan tâm tới sự sống chết của người dân chúng tôi. Bác sỹ Chiến, anh là một người tốt. Tôi biết, anh nhất định sẽ sống sót ra khỏi đây”
Chiến Tây Dương nhìn anh ta, nhưng anh biết với thân phận của Carl, anh ta không thể cứu anh ra khỏi đây. Vì thế anh cũng không làm khó người ta.
Buổi tối, Chiến Tây Dương được Carl đưa tới nhà của anh. Cả căn nhà tồi tàn, con trai và vợ anh ta đều năm trên giường, hết sức yếu ớt. Tính mạng của vợ anh ta như ngàn cân treo sợi tóc. Trong chiếc túi Chiến Tây Dương đem tới, vẫn còn hai viên thuốc lần trước anh bào chế. Lúc này anh mang trên người nên đưa cho vợ và con anh ấy dùng.
Carl đứng ở bên, trong lòng vô cùng cảm kích. Vợ và con trai là cuộc sống của anh ta. Còn Chiến Tây Dương vừa cứu hai người họ nên anh phải làm gì đó cho anh ta.
Thế nhưng, anh ta chẳng thể làm gì cả.
Vài ngày trôi qua, Sở Nhan đang bố trí sắp xếp những người thợ mỏ. Do thuốc đã được nghiên cứu thành công nên nhà nước đang ra sức sản xuất, cấp tới nhưng nơi cần thiết. Những người thợ mỏ cũng được sắp xếp. Sở Nhan đạt được thỏa thuận với người phụ trách khoáng sản ở đây, phía đất nước của anh ta sẽ chịu một phần tổn thất. Hai bên đều nhượng bộ một bước, đưa những người thợ mỏ này về khách sạn cạnh lãnh sự quán.
3 ngày nay, Sở Nhan vừa giao thiệp với những người thợ mỏ, cô cũng đang hết sức lo lắng, chờ đợi thông tin giải cứu Chiến Tây Dương. Mặc dù đã chuẩn bị phương án giải cứu nhưng tới nay vẫn chưa có tiến triển.
Chiều ngày thứ 3, đội giải cứu chạm trán quân nổi dậy, giao tranh rất ác liệt và kết thúc với thương vong dành cho cả hai.
Trong hai ngày, Chiến Tây Dương tranh thủ buổi tối tới nhà của Carl, vợ và con trai anh ta cũng dần cắt sốt, bắt đầu có chuyển biến tích cực. Buổi tối, Chiến Tây Dương bào chết thuốc vào cất trữ, nhưng anh vẫn nói rằng đang trong quá trình bào chế.
Chiều hôm đó, Carl đột nhiên đẩy cửa vào phòng nghỉ của Chiến Tây Dương với thái độ sợ hãi, nói cho Chiến Tây Dương một sự việc.
Bây giờ cả nước đang cấp phát thuốc giải. Anh ta nghe lén được rằng, tên đứng đầu đã quyết định hạ thủ anh. Bởi vì anh không còn gía trị lợi dụng, giữ anh lại không có tác dụng gì.
Đối với đám người quen giết người này thì việc giết một người chỉ cần mất thời gian để quyết định.
Thế nhưng Carl nói, có người khuyên Pedaru, từ từ hãy ra tay với Chiến Tây Dương, để anh chữa hết cho những người nhiễm bệnh trong thôn rồi tính.
Thế nhưng, ý định giết hại Chiến Tây Dương đã được chấp nhận.
“Bác sỹ Chiến, cha tôi có để cho tôi một chiếc xe việt dã. Ngày mai tôi sẽ đổ đầy xăng cho anh, chuẩn bị thêm cho anh 1 hai thùng, cùng lương thực và nước. Anh hãy mau rời khỏi đây.”
“Nhưng tôi không biết địa hình, cho dù có xe cũng không thoát nổi.”
“Tôi có một tấm bản đồ, tôi sẽ chỉ cách cho anh rời khỏi đây. Anh chỉ cần 2 ngày là sẽ thoát được, sau đó cứ chạy về hướng tây. Sau 3 ngày, anh sẽ tới vùng an toàn của quốc gia. Đến lúc đó, Pedaru sẽ không dám động vào anh nữa.”
Khao khát được sống của Chiến Tây Dương rất mạnh mẽ. Anh nhìn vào đôi mắt của Carl, “Anh chắc chắn sẽ ra khỏi đây được chứ ?”
“Tôi chắc chắn, tôi từ nhỏ đã làm việc cho Pedaru, con đường này tôi rất rõ nên anh không cần lo. Anh chắc chắn sẽ sống sót rời khỏi đây. Anh đã cứu mạng vợ con tôi, tôi cứu anh để trả nợ ân tình.”
Chiến Tây Dương đưa tay vỗ vai anh ta, “Còn anh ? Anh thả tôi liệu có liên lụy tới anh không ?”
“Anh yên tâm, tôi có cách để tiếp tục sống. Ở đây đang có một cuộc chiến. Ngày mai chính là thời điểm hỗn loạn, thuận tiện cho anh bỏ chạy.”
Sở Nhan quay về thủ đô, thế nhưng cô vẫn chờ đợi tin tức của Tây Dương, nhưng cô lại được tin quân đội quốc gia bị những kẻ nổi loạn đánh bại.
Trái tim cô nhưng chìm trong băng giá, lạnh đến run người. Không có thông tin về Chiến Tây Dương, cô không thể vui lên được.
Tịch Phong Hàn mỗi ngày đều gọi điện thoại tới. Anh quyết định cử một tàu chiến từ vùng biển quốc tế tới đất nước này. Thế nhưng nước xa không cứu được lửa gần, đợi chiếc tàu chiến này tới thì ít nhất phải mất nửa tháng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK