Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191393

Khi Dạ Nghiên Tịch đọc tin tức, liếc nhìn chiếc điện thoại của người đàn ông một phen, điện thoại của anh ta không thuộc dạng xu hướng của hiện nay, mà là một chất liệu đen thui, kiểu dáng bình thường và không có bất cứ điểm hút mắt nào.

Nhưng mà, Dạ Nghiên Tịch liền nhận ra, kiểu dáng đó đối với toàn cầu mà nói, là một chiếc điện thoại tính năng vô cùng cao và an toàn, có thiết bị thu sóng của vệ tinh, sạc pin bằng năng lượng mặt trời các loại công dụng to lớn, những người biết sử dụng loại máy này.

Thông thường là người sống tồn lâu năm trong hoàn cảnh hoang dã ác liệt, sự bảo vệ cũng thuộc mức tuyệt đỉnh.

Trong lòng của Dạ Nghiên Tịch cực kì chấn động, nhưng mà, bề mặt tỏ ra dáng vẻ bình tĩnh.

Người đàn ông này tuyệt đối không hề như lời anh ta kể, chỉ đơn giản sinh sống kiếm ăn trong giới hắc đạo giang hồ, bỗng dưng, cô càng lúc càng tò mò đối với thân phận của người đàn ông này.

Phong Diệu thu lại điện thoại, chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh, lại bắt đầu tiếp tục phát huy khí chất lưu manh đó rồi.

Nếu là những người phụ nữ khác, dưới ánh mắt nhìn chặt thâm sâu như hai ngọn đuốc của anh ta, sớm đã đứng ngồi không yên, mặt đỏ tai tía, tim đập loạn xạ.

Nhưng Dạ Nghiên Tịch rất bình tĩnh như mọi thường lướt điện thoại xem tin tức, chỉ vào lúc thực sự chịu hết nổi, cô mới không vui quay đầu lại, "Nhìn đã chưa?"

"Chưa đã." Phong Diệu nhếch môi cười đáp.

"Bộ anh chưa từng gặp qua phụ nữ hay sao?" Dạ Nghiên Tịch hỏi tiếp, người đàn ông này thoạt nhìn thì biết đâu thiếu thốn phụ nữ.

"Gặp qua, nhưng chưa bao giờ gặp được dạng phụ nữ vừa xinh đẹp vừa đậm chất soái như cô." Phong Diệu nói với giọng điệu khen ngợi.

Dạ Nghiên Tịch không có sự sung sướng, chỉ là lắc lắc đầu, cảm thấy rất nhàm chán, cầm ly nước lên uống.

Lúc này, Mã Tiểu Thiên đã đi vào, và món ăn cũng được dọn lên, Dạ Nghiên Tịch khởi động một cách thanh lịch, Phong Diệu ở bên cạnh cũng động đũa, Mã Tiểu Thiên vô cùng bất lực nói, "Bạn bè nhiều quá, ngay cả dùng bữa cũng không được yên ổn."

"Vậy thì em hãy bớt chọc ghẹo vài cô gái." Dạ Nghiên Tịch khuyên nhủ một câu.

Mã Tiểu Thiên lập tức cười hi hi, "Không có cách, người ngưỡng mộ em quá nhiều, ai bảo em tốt số cơ chứ, lại đẹp trai!"

Dứt lời, anh ta làm động tác vuốt tóc khoa trương.

Ánh mắt cười của Phong Diệu nhìn tới, "Tôi cứ tưởng da mặt tôi đã dày, ai ngờ anh còn dày hơn."

Mã Tiểu Thiên lập tức xấu hổ không xuống nước được, trước mặt đàn ông cực phẩm như Phong Diệu, anh ta thực sự không thể tự tin lên chút nào, anh ta cười hê hê, "Anh Diệu, để bữa nào tôi dắt anh đi dạo một vòng, chắc có nhiều cô gái theo đuổi anh lắm, chắc chắn một chiếc xe tải chẳng thể nào chở hết được."

"Thật không?" Phong Diệu hiện rõ sự thích thú.

Dạ Nghiên Tịch hơi cau mày, Phong Diệu lập tức đổi lời, "Thôi đi, tôi không có hứng thú với phụ nữ." Dứt lời, anh lại nhìn Dạ Nghiên Tịch một phen, bổ sung thêm một câu, "Ngoại trừ chị của anh."

Đôi mày của Dạ Nghiên Tịch càng nhíu chặt hơn nữa, người đàn ông này kéo theo cô làm gì vậy?

"Ôi anh Diệu, anh nhất kiến chung tình với chị của tôi đó hả! Thật là không đánh thì không quen biết, nhưng mà, anh Diệu anh phải cẩn thận, chị tôi không có dễ theo đuổi đâu đó nha!"

Ánh mắt của Phong Diệu nhìn Dạ Nghiên Tịch cười rất tự tin, "Tôi tin chỉ cần cố gắng, thì trên đời này không có chuyện gì làm không được."

Dạ Nghiên Tịch phải đả kích lòng tự tin của anh ta, quay đầu quăng cho một câu, "Về việc này, thì thật là chẳng thể nào."

Phong Diệu càng vấp càng dũng cảm, "Vậy thì tôi sẽ thử xem sao!"

Mã Tiểu Thiên ở bên cạnh xem trò đùa, trong lòng nghĩ, anh ta gặp gỡ biết bao nhiêu người đàn ông, thật sự thì chỉ có Phong Diệu xứng đôi với Dạ Nghiên Tịch thôi đó.

Dùng bữa xong, Mã Tiểu Thiên đi xoã, lúc năm giờ Dạ Nghiên Tịch đã rời khỏi, Phong Diệu sống ở một căn hộ bên cạnh, cho nên, buổi tối anh đến dạy học đến tám giờ rưỡi.

Nhà họ Tịch.

Dạ Nghiên Tịch vừa bước vào phòng khách, liền ngửi thấy mùi thơm của cơm từ trong bếp lan ra, cô gọi một tiếng, "Mẹ, con về rồi."

Chỉ thấy trong bếp, một hình bóng ưu nhã phong tình sải bước đi ra, cho dù trên người của bà đang mặc tạp dề, nhưng khí chất trên người bà không có một chút hơi thở nào của khói lửa, toàn thân lan toả mùi vị của người phụ nữ chín chắn.

Cô ta chính là Cung Muội Muội, năm tháng trôi qua không có mang đi nửa phần nhan sắc của bà, chỉ khiến sự xinh đẹp của bà lắng đọng thành một vầng sáng khiến người khác say đắm, như một bài ca dịu dàng.

"Về rồi à." Bà dịu dàng lên tiếng.

"Mẹ, con đi tắm trước." Dạ Nghiên Tịch ở nhà, cô mới bộc lộ sự nhõng nhẽo của một đứa con gái, nhưng phương diện này của cô, cũng chỉ có người thân và người nhà mới có cơ hội bắt gặp.

Dạ Nghiên Tịch xoẹt xoẹt bước lên lầu, vừa vào phòng, cô liền cầm điện thoại gọi cho một dãy số.

"Alo, Nghiên Tịch, có việc gì tốt mà nhớ tới tôi vậy!"

"Nghiêm túc xíu nào, bây giờ tôi gửi cho cậu một tấm hình, cậu lập tức điều tra bối cảnh của người đàn ông này cho tôi, tôi muốn bản chi tiết nhất."

"Bản chi tiết nhất à! Ôi! Xem ra cô thật sự có mục tiêu rồi! Nhanh như vậy đã ưng người ta rồi à? Còn điều tra gốc gác?"

"Đừng có giỡn nữa, mau lên nha, một lát gọi điện cho tôi!" Dạ Nghiên Tịch chụp lén một tấm hình chính diện của Phong Diệu bắn qua bên đó.

Cô chờ đợi có chút nóng lòng, cô có một dự tính không được tốt cho lắm, thân phận của người đàn ông này sẽ doạ chết người đó.

Và ngay lúc này, điện thoại của người bạn thân gọi đến, cô vội vàng bắt máy, "Alo! Điều tra được chưa?"

"Trước tiên, tôi muốn nói là, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, kế đó tôi muốn nói cho cô biết một tin tức xấu, tôi không điều tra được bất cứ thông tin gì của anh ta cả, là bất cứ thông tin gì đó nha!"

"Cái gì? Sao có thể như thế được? Sao cậu không điều tra được tin tức của anh ta?" Trong lòng của Dạ Nghiên Tịch loé lên tia kinh hãi, người bạn tốt của cô nắm giữ hệ thống thông tin, vô cùng rộng lớn, sao có thể không điều tra được cơ chứ.

"Nghiên Tịch, tôi có thể gợi ý cho cô một chút, muốn điều tra bối cảnh của người đàn ông này, có thể phải cần quyền hạn cấp cao nhất, nếu anh ta là người của nội bộ quốc gia, có lẽ anh ta không phải không ở trong hệ thống này, mà là ở trong kho tin tức cao cấp nhất, cho nên, tôi không giúp được cô."

"Tôi đã nói là anh ta không hề đơn giản mà." Dạ Nghiên Tịch cắn môi, khuôn mặt bực bội.

"Anh ta là ai vậy! Không thể không nói, thật là đẹp trai quá đi! Nhìn khuôn mặt thì chắc tướng tá cũng không tệ đâu hả!"

"Tôi không có bất cứ mối quan hệ nào với anh ta, chỉ là tò mò về thân phận của anh ta mà thôi."

"Nghiên Tịch, cô muốn điều tra anh ta còn không đơn giản sao? Quyền hạn của cha cô có thể điều tra anh ta đó."

Lúc nãy Dạ Nghiên Tịch đã nghĩ được rồi, chỉ là, thông thường cô không động chạm đến quyền hạn của cha để làm việc đâu, nhưng, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Cô càng lúc càng tò mò rồi đó.

Sau khi Dạ Nghiên Tịch gác máy, cô ngồi ở trên giường, trong lòng vẫn không cam chịu, chẳng lẽ cô không thể điều tra được sao?

Thông thường có thể nằm trong kho dữ liệu cao cấp nhất, vậy thì thân phận của anh ta quả thật rất phức tạp.

Buổi tối tám giờ rưỡi.

Ở căn hộ, Phong Diệu tắm rửa đi ra, anh cầm điện thoại lên xem, trầm ngâm một hồi, vẫn đánh một cuộc gọi đi.

"Alo, sếp! Nghỉ phép thì còn có việc gì phải làm sao?" Người đàn ông ở đầu dây bên kia bông đùa.

"Điều tra một người phụ nữ cho tôi."

"Ồ! Nhanh như thế đã có cuộc gặp gỡ tươi rói rồi kia à, mị lực của sếp quả nhiên không bình thường rồi!"

Trong lòng của Phong Diệu cười khổ một phen, hiển nhiên sức thu hút của anh ta vẫn chưa đủ lớn.

"Tôi gửi tấm hình qua cho anh, mười phút sau phải đưa cho tôi toàn bộ thông tin của cô ấy."

"Được, gửi qua đi! Để chúng tôi thưởng thức mắt nhìn người của sếp ra sao."

Đương nhiên Phong Diệu cũng lưu giữ tấm hình của Dạ Nghiên Tịch, bởi vì anh cũng rất tò mò đối với thân phận của người phụ nữ này.

Khi Phong Diệu gửi tấm hình đó qua chưa đầy năm phút, điện thoại của anh đã reo, anh nhấc máy lên, "Tra được chưa?"

"Không xong rồi, sếp ơi, mắt nhìn người của sếp thật sự tốt quá đi!" Thuộc hạ ở đầu dây bên kia trêu chọc một câu.

"Đừng nói nhảm nữa, nói mau." Trong lòng của Phong Diệu, nổi lên một sự mong chờ.

"Được thôi! Sếp, nghe cho rõ đây, tên của cô ấy là Dạ Nghiên Tịch, năm nay hai mươi sáu tuổi, còn về thân phận thì! Tôi nói trực tiếp cho sếp biết vậy! Cha của cô ấy là Dạ Lương Thành, sếp biết đó, lãnh đạo kế nhiệm của sếp đó!"

Ánh mắt của Phong Diệu loé lên tia sáng chói chang, thậm chí có một chút vui mừng, "Không tệ, quả thật chỉ có thân phận như vậy, mới có thể xứng với con người của cô ta."

"Sếp! Đại tiểu thư nhà họ Dạ này thật xinh đẹp."

"Ai có mắt cũng thấy rõ điều đó."

"Sếp, chẳng lẽ sếp có gan theo đuổi cô ta sao!"

Khoé miệng của Phong Diệu nhếch lên một nụ cười, "Các người thấy có bao giờ tôi muốn làm một việc nào đó mà không làm được không?"

Dứt lời, Phong Diệu cúp máy, khoé miệng nhếch lên nụ cười đùa bỡn, Dạ Nghiên Tịch, cái tên thật ưng tai, nghe giống như một cô gái dịu dàng xinh đẹp vậy đó!

Nhưng sao giống một con mèo hoang thích cào người vậy?

Nhưng mà, tiếp theo ba tháng tới, anh có thể giao lưu tình cảm với cô thật tốt mới được.

Anh tin chắc, cô cũng sẽ điều tra thân phận của mình, nhưng mà, thân phận của anh không phải dễ điều tra đâu, người thông thường, thì không điều tra được.

Phong Diệu nheo mắt, cầm điện thoại ngắm nhìn tấm hình trong đó, đây là hai tấm anh chụp lén.

Dạ đại tiểu thư, anh vốn dĩ sớm đoán được là cô, chẳng qua, thân phận của cô thật sự không dễ theo đuổi!

Nghĩ một hồi, lãnh đạo kế nhiệm của anh, là cha của cô, vậy thì anh không thể sơ ý.

Dạ Nghiên Tịch dùng xong bữa tối, trở về phòng, cắn môi, cô vẫn quyết định tìm cơ hội đăng nhập quyền hạn của cha, điều tra người đàn ông này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK