Sáng sớm hôm sau, nhà họ Sở và nhà hộ Chiến cùng đến phủ Tổng thống ăn trưa. Sở Nhan cũng gặp được Sở Duyệt rồi, cái thai của Sở Duyệt đã dược sáu tháng, chẳng trách Tịch Phong Hàn lại cẩn thận đến vậy.
Lúc này, trên người Sở Duyệt toát ra khí chất nhân từ của người làm mẹ, ngày càng khiến lòng người rung động. Tối qua, cô nghe Tịch Phong Hàn nói chuyện của Sở Nhan và Chiến Tây Dương cho nên Sở Duyệt đã kéo Sở Nhan đến hoa viên, vừa đi bộ vừa kêu cô kể lại ngọn ngành mọi chuyện ở nước ngoài.
Sở Nhan và Chiến Tây Dương cũng được coi là đôi tình nhân cùng vượt qua sống chết, cho nên vô cùng trân trọng đối phương.
Trên bàn ăn, Sở lão gia và Chiến lão gia gặp nhau, đã có tình cảm thân thiết như người nhà, cùng nhau chúc rượu nhưng đều ngại không dám nhắc đến chuyện hôn nhân.
Lúc này, Sở Nhan bỗng hùng hồn đứng dậy, nâng chén rượu trước mắt lên nói với Chiến Tây Dương: “Chiến Thiếu gia, quãng đời còn lại xin được chỉ giáo.”
Chiến Tây Dương cười đứng lên: “Sở tiểu thư, quãng đời còn lại của em giao cho anh nhé! Anh sẽ không làm em thất vọng đâu.”
Người lớn hai nhà bật cười ha ha, cách yêu của đôi bạn trẻ này thật không lãng mạn gì cả, cứ như vậy mà biểu lộ thẳng ra, đúng là mới lạ.
“Nếu đã như vậy thì chúng ta định ngày kết hôn đi!” Lý Nhân vội vàng nói.
“Được đó! Vậy chúng ta chọn một ngày tốt gần đây để kết hôn đi! Dù sao cũng đã định là thông gia của nhau rồi.” Chiến lão gia vô cùng vui vẻ.
Tịch Phong Hàn rất tán thành: “Vậy để Tây Dương kết hôn trước đi! Năm sau con và Tiểu Duyệt kết hôn cũng được.”
“Con thế nào cũng được, có điều chị lấy chồng trước mới đúng thứ tự nhỉ!” Sở Duyệt mỉm cười nói.
Mặt Sở Nhan khẽ đỏ lên, cô nhìn Chiến Tây Dương, còn Chiến Tây Dương cũng ôn nhu nhìn cô, ánh mắt hai người nhìn nhau tràn đầy tình yêu.
Cuối cùng, Chiến lão gia trực tiếp chọn một ngày tốt vào tháng sau, mọi người đều tán thành. Ngày tốt chính là mùng sáu tháng sau, cách hiện tại vẫn còn một tháng, đủ để chuẩn bị cho hôn lễ.
“Tây Dương, Tiểu Nhan nhà chúng ta giao cho con đó. Nó có gì không phải thì con bỏ qua nhé.” Lý Nhân nói với Chiến Tây Dương.
“Bác gái, bác yên tâm! Cháu sẽ chăm sóc cô ấy, thương cô ấy, bao dung cô ấy.” Chiến Tây Dương vừa nói vừa nhìn Sở Nhan.
Mắt Sở Nhan hiện lên tia ngọt ngào, lời này khiến cô thêm hy vọng vào tương lai hơn, trái tim cũng bình tĩnh hơn.
Ăn cơm xong, Chiến Tây Dương về bệnh viện một chuyến, Sở Nhan vừa hay được nghỉ ba ngày nên cùng đến bệnh viện với hắn.
Trong bệnh viện, tin Chiến Tây Dương quay về khiến lòng của các nữ y tá trẻ tuổi chưa chồng rạo rực. Dù không thể gả cho hắn nhưng nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy được vị bác sỹ đẹp trai như vậy cũng là chuyện khá vui vẻ.
Mà có một người cũng luôn mừng không ngớt. Đó chính là Hạ Đông. Cô ta luôn mông chờ ngày Chiến Tây Dương quay về, lúc đi qua phòng làm việc của chủ nhiệm, chủ nhiệm biết cô ta luôn quan tâm Chiến Tây Dương nên đã chủ động nói chuyện này cho cô ta.
Hạ Đông nghe xong, liền vô cùng kích động. Cô ta lập tức về phòng làm việc lén dặm phấn tô son, khiến mình càng thêm xinh đẹp mê người.
“Chị Hạ Đông, sau khi bác sỹ Chiến về, người anh ấy muốn gặp đầu tiên chắc chắn là chị.” Một y tá nịnh nọt nói.
Hạ Đông rất thỏa mãn nhưng khuôn mặt lại giả bình tĩnh: “Cũng chưa chắc!”
“Ai mà không biết chị và bác sỹ Chiến là một cặp?”
“Ai nói vậy?”
“Đám y tá bọn em đều biết hết mà. Quan hệ của chị và bác sỹ Chiến là tốt nhất bệnh viện này đó!”
Hạ Đông nghe xong liền vô cùng sung sướng. Cô ta có nên đến đại sảnh chờ không nhỉ, bây giờ đến tâm trạng làm việc cũng không còn nữa rồi. Cô ta soi qua gương rồi chạy đến đại sảnh.
Xe việt dã của Chiến Tây Dương dừng ở bãi đỗ xe, hắn quay sang nói với người phụ nữa bên cạnh: “Xuống xe đi, chờ anh nửa tiếng rồi chúng ta đi.”
“Ừ!” Sở Nhan rất ủng hộ công việc của hắn. Bởi vì lần này cô đã được tận mắt thấy công việc của người đàn ông này vĩ đại đến đâu, kiến thức của hắn có thể cứu được rất nhiều người, trong lòng cô, hắn đã cứu tất cả công nhân mỏ và nhân dân ở nước X, hắn là đại anh hùng.
Sở Nhan mở cửa xe, còn chưa kịp xuống, vừa quay đầu lấy túi xách đã nghe thấy một giọng nói yêu kiều mang theo tia vui vẻ vang lên bên cạnh: “Tây Dương, anh về rồi ư.”
Sở Nhan ngẩn người, giọng nói này nghe là biết của Hạ Đông đó!
Trái tim cô bỗng đập thình thịch, cô đứng dựa vào cửa xe, không đến trước mặt họ.
“Tiểu Đông.” Chiến Tây Dương gọi Hạ Đông một câu.
“Anh có biết lần trước anh không từ mà biệt ra nước ngoài làm em lo lắm không? Nước X hỗn loạn như vậy, ngày nào em cũng lo lắng nơm nớp. Em muốn biết chuyện của anh nhưng không liên lạc được.” Hạ Đông nói cho hắn nghe những lo lắng trong lòng cô ta.
Trái tim Chiến Tây Dương căng như dây đàn, hắn quay đầu nhìn Sở Nhan ngồi trên ghế phụ vẫn chưa xuống xe. Hắn nói với Hạ Đông: “Cảm ơn em quan tâm anh!”
Sở Nhan nghe thấy Hạ Đông quan tâm Chiến Tây Dương, cô đột nhiên hít sâu một hơi. Sao cô phải trốn chứ! Đó là người đàn ông của cô, cô phải mạnh dạn đứng cạnh hắn, nói cho tất cả nữ nhân trên thế giới biết hắn là của cô.
Đúng, Sở Nhan nghĩ vậy liền mạnh dạn đến bên hắn.
Sở Nhan đột nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Đông. Cô ta ngẩn người một lúc, sau đó miễn cưỡng nói: “Sở tiểu thư cũng đến ư!”
“Xin chào!” Sở Nhan chào cô ta.
Lúc này, Chiến Tây Dương đưa mắt nhìn Sở Nhan, sau đó đưa tay về phía cô, còn Sở Nhan không do dự mà nắm lấy tay hắn.
Sắc mặt Hạ Đông liền biến sắc, cô ta cứng họng nhìn hai người, nhất thời không nói lên lời.
Bởi vì nhìn ra Hạ Đông rất thích Chiến Tây Dương nên Sở Nhan thật sự lo thay cho cô ta. Nhưng trong tình yêu không thể chỉ có một phía tình nguyện. Cô đã dùng cách nhẹ nhàng nhất để nói cho Hạ Đông biết hai người đang bên nhau.
“Các người… Các người…” Cuối cùng Hạ Đông muốn nói ra một câu nhưng nói không lên lời.
“Chúng tôi bên nhau rồi.” Sở Nhan cười nói thay cô ta.
Hốc mắt Hạ Đông ửng đỏ, cô ta lùi lại một bước, như không thể chấp nhận sự thật. Cô ta căn môi: “Các người ở bên nhau khi nào vậy?”
“Tiểu Đông, cảm ơn em đã quan tâm anh, anh luôn chỉ coi em làm sư muội thôi.” Chiến Tây Dương cùng nói rõ mọi chuyện.
Khiến Hạ Đông biết cô ta chỉ là sư muội của hắn, ngoài ra không còn quan hệ nào khác.”
Hạ Đông cố kìm tiếp khóc nấc, quay đầu bỏ đi.
Sở Nhan nhìn bóng dáng tuyệt vọng đau thương của cô ta, khẽ thở dài: “Có phải đã làm tổn thương cô ấy rồi không?”
Chiến Tây Dương cũng chỉ có thể làm tổn thương cô ta, bởi vì trong lòng hắn luôn coi cô ta là sư muội và đồng nghiệp mà thôi.