Có do dự, vậy thì có chỗ sơ hở, nụ cười của Tần Mục càng chân thành, chậm rãi nói:
- Thời gian trước, Kỳ Lân đầu tư cho Phổ Thượng chúng tôi vô cùng kịp thời, tác dụng cũng rất lớn. Trong kế hoạch tương lai Phổ Thượng của chúng tôi, có một hạng mục tên là chú trọng công nghiệp nặng, chủ yếu là xây dựng một con đường chuyên môn triển lãm công nghiệp nặng.
Ý tứ trong lời này đã không còn rõ ràng, Kỳ Lân các vị có muốn hay không? Nếu muốn thì đừng làm cao nữa, ba người chúng ta đều là những người lăn lộn trên quan trường, cũng đều là nhân vật đợi chính tính của khu quy hoạch, tôi xây con đường này, cấp trên khẳng định rất cao hứng, nếu các vị nắm lấy con đường này, sau này tài nguyên của Phổ Thượng các vị cũng có tư cách chia sẻ, đây là chuyện hai bên cùng có lợi, mấy tiểu hiệp cảnh có thể so sánh với chuyện này không? Trong lời nói còn ẩn hàm ý tứ , chính là nói cho bọn họ biết, chuyện của mấy tiểu hiệp cảnh kia các vị cũng đừng quan tâm, nếu không vì bọn họ, Tần Mục tôi cũng không nhường miếng thịt mỡ này cho các vị? Nằm mơ đi.
Đúng vậy, có ai mà không muốn giơ tay túm lấy miếng thịt mỡ Phổ Thượng, nhưng thủ tục khai phá Phổ Thượng lại bị Tần Mục khéo léo giao phó cho Phương Thiên Nhu. Phương Thiên Nhu là nhân vật nào chứ, chỉ cần là người không dám bẻ cổ tay của bí thư Phương Chấn Bang, tất cả đều phải nhượng bộ lui binh, biết điều một chút, dựa theo quy tắc chế định của Tần Mục và Phương Thiên Nhu làm việc, bằng không. . . Kẻ ngu cũng biết có hậu quả như thế nào.
Đại Húc Thăng nghe rõ, Trương Văn Quang cũng nghe rõ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Đại Húc Thăng ha ha cười nói:
- Khối ngọc bích này có tạo hình rất ưu nhã, đặt trong phòng làm việc chắc rất đẹp.
Có đôi khi kết hợp chính trị chỉ đơn giản như thế, ích lợi đến, vậy thì mọi chuyện cứ thế thuận lý mà làm.
Vấn đề trọng tâm tựa hồ đã giải quyết xong, Tần Mục bắt đầu giả bộ khiển trách Lưu Đại Hữu. Đại Húc Thăng khoát khoát tay nói:
- Tần bí thư, khu quy hoạch chúng ta đều muốn tạo ra hoàn cảnh đầu tư tốt nhất cho các nhà đầu tư. Chạy đến nhà người khác đập phá, loại chuyện này bất luận người nào đụng phải cũng muốn xuất thủ.
Hắn cố ý không nói đến mấy hiệp cảnh, cũng là tránh cho song phương khỏi lúng túng.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Đúng vậy, nếu như chúng ta không bảo vệ được người đầu tư, vậy bọn họ làm sao tin tưởng chúng ta.
Những lời này hơi có vẻ châm chọc, nhưng là Tần Mục cố ý làm như vậy, sau đó hắn lại nói:
- Nhưng ở đâu chẳng có chỗ mờ ám, thời gian trước bên tôi không phải còn xảy ra chuyện cầm đao cướp bóc hay sao, ha ha, một địa phương nghèo, làm sao lại có người ngu đến cướp bóc.
Một loại thuyết pháp tự giễu, Tần Mục thậm chí có chút lộ liễu nói cho hai người, lần cướp bóc đó là hành động có toan tính. Sắc mặt Đại Húc Thăng và Trương Văn Quang đồng thời căng thẳng, ngay sau đó lại trở nên thoải mái, đồng thời nở nụ cười.
Tần Mục đoán chừng, qua ngày mai, phía bên Kỳ Lân chỉ sợ cũng đưa ra ít đồ, nói rõ mấy hiệp cảnh kia có chút vấn đề trong tác phong làm việc, đây là một loại biểu thị của Kỳ Lân khu với Tần Mục.
Buổi nói chuyện hòa ái như vậy, khiến không khí bắt đầu trở nên hòa hợp, Tần Mục cũng không già mồm cãi láo, móc điện thoại ra gọi cho Trương Thúy, nói nàng ngày mai tới Kỳ Lân khu một chuyến, gặp Đại khu trưởng và Trương bí thư, thuận tiện dẫn theo Lưu Đại Hữu, nói chuyện xây dựng nền tảng công nghiệp nặng.
Lại mất thêm một miếng thịt béo. Tần Mục thật sự rất đau lòng, nhưng cả Phổ Thượng chính là thẻ đánh bạc trong tay hắn, nên đặt ở đâu, nên đặt bao nhiêu, rút cuộc vẫn phải ném ra. Mục tiêu của hắn là làm cho cả sòng bạc buông lỏng phòng bị đối với mình, hơn nữa còn phải tạo lập quan hệ với nhân viên sòng bạc, ném ra một số thẻ đánh bạc để đổi lấy một số biểu hiện, loại giao dịch này vẫn còn rất lời.
Thương trường như quan trường, luôn là trận doanh trao đổi lợi ích qua lại lẫn nhau. Sau khi Tần Mục nắm tay cáo biệt hai vị lãnh đạo của Kỳ Lân khu, điện thoại của hắn lại vang lên.
- Tiểu Tần, chuyện này có chút phức tạp, tốt nhất cậu nên tới Phổ Thượng một chuyến.
Giọng nói của Lưu Đại Hữu vô cùng ngưng trọng, lộ ra lo lắng không nhỏ.
Khóe miệng Tần Mục khẽ nhếch lên, xem ra thật sự có người muốn dùng thủ đoạn với mình, loại nhân vật không sợ trời không sợ đất như Lưu Đại Hữu cũng có chút do dự, chứng tỏ vấn đề này không nhỏ.
Rốt cuộc là đi sai một quân cờ, bị người ta bắt được nhược điểm. Hắn không chạy tới Phổ Thượng khu, mà mượn một căn phòng của Mạnh Khiết, ngồi xuống lẳng lặng suy nghĩ.
Lưu Đại Hữu cả đêm đột kích thẩm vấn, cũng dùng chút ít thủ đoạn, ba tên kia rốt cục có người không chịu được, phun ra một câu thật giả khó lường, kêu Lưu Đại Hữu đi hỏi Đại khu trưởng. Câu nói này lập lờ nước đôi, nhưng người này không nói ra hiệp cảnh đầu sỏ, mà trực tiếp túm lấy Đại Húc Thăng, chuyện này khiến cho Tần Mục cảm thấy ớn lạnh.
Trước đó không lâu, hắn còn ném ra năm vạn cho Kỳ Lân khu, để bọn họ nhân nhượng cho khỏi phiền, xem ra hắn hơi hấp tấp rồi, không thám thính đầy đủ hư thật, đặt mình ở chỗ yếu thế. Nhưng bất luận Tần Mục nghĩ như thế nào, cũng có chút nghĩ không ra, nếu như Đại Húc Thăng và Trương Văn Quang thật sự có suy nghĩ gì đó, vậy bọn họ đến chỗ Mạnh Khiết có phải có chút làm bộ không?
Làm bộ cho người ta không thấy rõ hư thật, đây không phải là thủ pháp hay để tiết lộ tín hiệu. Bất luận như thế nào, bọn họ cũng có thể lưu lại một số dấu vết , trừ phi. . . Tần Mục đưa tay cầm hộp thuốc lá, suy nghĩ một lát lại đặt xuống, chậm rãi pha trà.
Toàn bộ động tác đều rất chậm, lúc này tâm tư của Tần Mục đang suy nghĩ các loại cục diện. Trước tiên đặt Kỳ Lân khu vào trong chuyện này, lại đặt Kỳ Lân khu ra ngoài chuyện này, bất luận nghĩ như thế nào, cũng có chút nhược điểm nằm trong tay người khác, khiến Tần Mục có vẻ không thoải mái. Huống chi, nhược điểm này còn là Tần Mục hấp tấp đưa cho người ta, hắn nhất thời cười khổ không dứt.
Chén nước trà rất nóng, nhưng lúc này tâm tư của Tần Mục đang đặt ở chỗ khác, đưa tay cầm lên. Cảm giác bỏng rát đau đớn khiến hắn ớn lạnh, liền vội vàng đặt chén trà lên bàn, đi tới chỗ vòi nước trong phòng tắm, đặt bàn tay dưới vòi nước lạnh.
Cảm giác vừa lạnh vừa nóng, khiến Tần Mục đột nhiên ngẩng đầu, giống như bắt được đầu mối chủ yếu trong chuyện này. Hắn không kịp lau tay, đi ra phòng khách gọi điện cho Lục Viễn, kêu hắn đến chỗ hôm nay mua ngọc bích, sau đó thấp giọng dặn dò, cho ông chủ chút lợi ích, kêu hắn viết một hóa đơn giả.
Lục Viễn ngưng trọng đáp ứng, hiện tại hắn còn đang suy nghĩ mục đích Tần Mục muốn mời Bối Hải Ninh, lúc này lại được Tần Mục ủy thác trách nhiệm nặng nề, tâm tư bắt đầu thoải mái.