Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nơi này là điểm dần chân của Quý Chí Cương ở kinh thành, Tần Mục ngồi xe đi khách sạn Úc Phong, lái xe hơi đi tới đơn vị.
Lúc vào cửa đụng phải Hạ Uyển Nhi, nha đầu này vẻ mặt quỷ dị đánh giá Tần Mục. Tần Mục lắc đầu, cũng không biết Bạch Nhược Hàm uống say hôm qua nói bậy bạ gì đó khiến nha đầu nghe được, cũng làm cho Tần Mục có chút bất đắc dĩ.
Hạ Uyển Nhi nói cho Tần Mục nghe, Bạch Nhược Hàm buổi sáng đã rời đi, nghe ý tứ hình như theo đội ngũ của bệnh viện đi xuống dưới, hưởng ứng hiệu triệu tiến hành chữa bệnh từ thiện. Tần Mục thấy đây là làm chuyện tốt, cũng chỉ là ly biệt ngắn ngủi.
Nếu như không rời đi thì phải làm thế nào? Tần Mục mang theo ưu tư làm việc.
Động tác của khoa hậu cần rất nhanh, không qua nửa tháng khoa hậu cần đã mang phần cứng tới rồi, Viên Khắc Chấn bày ra mục đích rõ ràng, chính là nói cho Tần Mục, mạch máu nghiên cứu của ngươi nằm trong tay của ta, ta muốn cho ngươi thì cho ngươi, không muốn cho ngươi thì ngươi khỏi nghĩ. Hắn cũng không sợ Tần Mục nói lên trên, Hạ Chân sức nặng không đủ, Viên Khắc Chấn ngay cả con gái của Hạ Chân còn chẳng cho mặt mũi, càng đừng đề cập Tần Mục là người trẻ tuổi mới tới.
Muốn nói hậu trường, ai không có hậu trường, phân ra cao thấp hắn chẳng sợ ai, những người khác cũng đừng đứng ra. Tần Mục làm như không thấy, sau khi gặp mặt Viên Khắc Chấn gặp mặt thì vẫn mỉm cười chống đỡ, làm cho Viên Khắc Chấn cũng không chủ động xuất kích, để người ta mượn cớ nói Viên Khắc Chấn chèn ép cái gì.
Tần Mục nói chuyện với nhân viên trong khoa, rất hiển nhiên đã có tác dụng rõ rệt, mỗi người đều nghẹn một bụng tức giận. Trong đó Vương Hiểu Nhạc cùng Triệu Vũ Hiên bận trước bận sau, hận không thể một người phân thành hai.
Tất cả đi vào quỹ đạo, Tần Mục hết sức hài lòng, bọn này còn trai trẻ có sức sống, phòng thủ hậu phương đã ổn, đây là tình huống lãnh đạo hy vọng thấy nhất.
Hôm nay Tần Mục nhận được điện thoại của Trương Tử Bình nói ở Mộng Ngải Thiên Đường có đấu giá hội, hỏi Tần Mục có hứng thú tham gia hay không. Kinh thành người giàu có và công tử ca thỉnh thoảng cũng chơi trò này, được vinh dự cao nhất nữa. Tần Mục nghĩ đến không có chuyện gì, liền đáp ứng. Hắn hiện tại nếu ngồi ở chỗ trọng yếu thì không thích hợp tham gia, nhưng làm một tiểu khoa trưởng chẳng ai chú ý, tham gia thoáng cũng chẳng ảnh hưởng toàn cục, tuy nhiên khoa trưởng là cấp phó phòng.
Mộng Ngải Thiên Đường thời gian trước đóng cửa một ngày, nhân viên công tác ở đây nhớ kỹ gương mặt Tần Mục. Xe hắn vừa dừng lại, đã có người đi lên mở cửa xe giúp hắn, sau đó quản lý đại sảnh tươi cười đi tới đón hắn, mang theo vài phần cung kính cùng kính sợ, nhìn qua Tần Mục cúi đầu khom lưng đón hắn vào.
Trương Tử Bình người này Tần Mục tiếp xúc mấy lần, ấn tượng ngược cũng không tệ. Hắn mang theo phần bưu hãn của thế hệ trước, lại có sắc thái lãng mạn của thời hiện đại, xưng nho thương còn kém rất xa, nhưng thuộc về loại hình dám liều. Trương lão gia tử đã mất đi nhiều năm, hiện tại Trương gia trụ cột là cha của Trương Tử Bình, là một ủy viên ở kinh thành, cũng là nhân vật đứng trên đỉnh tháp vàng. Nếu Tần lão gia tử không còn thì lực lượng của Tần gia còn xa mới bằng.
- Tần khoa trưởng, hãnh diện hãnh diện, anh đã tới thì cấp bậc đấu giá sẽ cao hơn vài phần đấy.
Trương Tử Bình mặc âu phục, lại bắt tay với Tần Mục.
- Trương Nhị thiếu gia đang cất nhắc tôi rồi.
Tần Mục mỉm cười:
- Có thể tới sự kiện từ thiện thế này cũng là vinh hạnh của tôi, chỉ sợ đồ trên đấu giá quá đắt, tôi xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch.
Trương Tử Bình cười lên ha hả, Tần Mục nói lời này là nâng Trương Tử Bình lên. Bằng thân gia của Tần Mục thì có thứ gì trong đấu giá mà hắn không mua được?
Hai người ta chê cười lấy liền đi tiến mộng ngải thiên đường tầng cao nhất xoay tròn đại sảnh, đã có không ít người trình diện. Tần Mục cũng không phải nhận thức mấy người, nghĩ đến đều là trong hội nhân vật.
- Tần khoa trưởng, đấu giá chính thức bắt đầu lúc tám giờ, anh nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có khách sắp tới.
- Tốt, không làm chậm trễ công việc của anh, tôi vào trước.
Tần Mục gật gật đầu, đi vào một góc hẻo lánh và cầm theo chén rượu, lẳng lặng quan sát người bên trong.
Cùm cụp, cùm cụp.
Tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên bên cạnh Tần Mục, giọng nói mềm nhũn hỏi thăm:
- Một người sao?
Tần Mục nghiêng đầu xem xét, đây là nữ hài tử ăn mặc phi thường thời thượng. Lễ phục dạ hội màu lam, trong ưu nhã mang theo vài phần khí tức phóng khoáng, gương mặt như trứng ngỗng, tuy trang điểm hơi đậm nhưng lại không che dấu được hai mắt linh động. Hai chân của nàng che trong lễ phục dạ hội, nhưng từ dáng người của nàng mà nhìn có lẽ phi thường cao gầy. Tần Mục gật gật đầu, nói ra:
- Vâng, được bạn mời tới nơi này nhìn xem, cảm thụ hào khí đấu giá.
Nữ hài tử cũng cười rộ lên, duỗi bàn tay trắng như ngọc ra, tự giới thiệu mình:
- La Đạm Ca, đấu giá sư của lần đấu giá này.
Tần Mục nhíu mày, đụng tay của nữ hài này và rút về, cũng tự giới thiệu.
- Tần tiên sinh, hội đấu giá từ thiện này cũng không phải đi mua đồ đấu giá của người khác, ngài cũng có thể xuất đồ vật ra đấu giá.
La Đạm Ca dò xét Tần Mục một chút, nhìn qua âu phục hàng hiệu của hắn, thân thể phi thường thanh tú, trong thanh tú mang theo vài phần khí chất lợi hại, trong nội tâm cũng có hứng thú với Tần Mục.
Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Tôi cảm thấy được trên người của tôi không có thứ gì đáng giá kiến người khác mua cả.
La Đạm Ca một tay che môi, cười rộ lên, nói ra:
- Tại Hương Cảng bên kia rất ít khi nhìn thấy người không ẩn dấu như ngài đấy.
Tần Mục có hứng thú hỏi:
- La tiểu thư là người Hồng Kông?
La Đạm Ca gật gật đầu nói ra:
- Nhưng mà nguyên quán tại Quảng Đông. Lúc cha còn trẻ vẫn muốn quay về đây.
Tần Mục gật đầu đồng ý:
- Cuối cùng vẫn phải trở về. La tiểu thư quay về tổ quốc, là tới đầu tư hay là du lịch đây?
La Đạm Ca lại cười rộ lên, ưu nhã quay một vòng, nói:
- Tần tiên sinh, ngài đoán thứ xem?
Tần Mục rất thành thật lắc đầu, nữ hài tử này chủ động tiếp cận chính mình, lại muốn quen mình, hắn không phải thần tiên, cũng không thể tự vọng quá nhiều.
- Kỳ thật tôi là nghệ nhân, muốn tới nội địa phát triển một chút.
La Đạm Ca mỉm cười giải thích.
Tần Mục lại dò xét La Đạm Ca, gật gật đầu nói ra:
- Hiện tại kinh tế tổ quốc đang lên, đời sống vật chất tinh thần cũng tăng lên, ánh mắt La tiểu thư tốt, hiện tại đến đại lục phát triển là rất có tiềm lực.
La Đạm Ca cười rộ lên, lễ phục dạ hội bao quanh người của nàng, nàng cười lên và nói:
- Tần tiên sinh, nghe ngài nói thì hình như có hương vị quan trường nha? Không biết có thể mạo muội hỏi một câu, ngài làm sinh ý thế nào?
Tần Mục còn chưa kịp nói chuyện, cách đó không xa có tiếng cười nói vang lên.
- Đây không phải là Tần tổ trưởng sao? Trở lại kinh thành cũng không an lòng, lại vừa ý tiểu cô nương, thật khiến cho tôi bội phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK