Lô Tân không ngớt lời đồng ý, vụng trộm trao đổi ánh mắt với Viên Khắc Chấn một chút. Ánh mắt này bị Tần Mục nhìn thấy, hắn có cảm giác như ăn phải con ruồi, cho nên cũng không có tỏ thái độ, trực tiếp khoát tay rời đi, Lô Tân đưa lễ vật cũng không cầm.
Lô Tân không quên Viên Khắc Chấn, điểm này hắn phải làm rõ ràng, nhưng hắn hết lần này tới lần khác phạm kiêng kị của Tần Mục. Viên Khắc Chấn hôm nay đã không còn quyền, nhiều nhất chỉ là cái chức, Lô Tân còn ôm đùi Viên Khắc Chấn, đã nói hắn không quên tình nghĩa cũ, nói khó nghe là không đụng tường thì không chết tâm. Hắn bây giờ có ý định tìm Tần Mục làm việc, Tần Mục cho tin tức còn mắt đi mày lại với Viên Khắc Chấn, cho nên Tần Mục cũng có chút căm tức, ý định treo chuyện của Lô Tân nói sau.
Quan hệ trên thương trường Tần Mục vẫn rất coi trọng., nghiệp quan nghiệp quan, quan cùng thương là vĩnh viễn không phân rõ ràng. Quan trường quan hệ to lớn, cửa hàngthì làm nhiều, cũng có cửa hàng rộng lớn, quan trường cũng rất có ích. Giống như bọn người Chu Tiểu Mai lúc trước chế định chính sách, cảm thấy Vạn Yến nên rút vốn để gây áp lực lên quan trường, đây là án lệ đỉnh hiền trong đó.
Nghĩ tới Chu Tiểu Mai, Tần Mục tâm tư nóng bỏng, cầm điện thoại điện thoại nhiều lần, nghĩ lại vẫn thôi.
Tần Mục trở lại nhà là giữa trưa, xem thời gian là bốn giờ chiều, liền lái xe thẳng đến đại viện Tần gia. Những ngày này chưa về thăm Tần lão gia tử, Tần Mục vẫn nhớ tỏng lòng.
Trừ ngày lễ đặc thù, đại viện Tần gia lại rất quạnh quẽ. Tính tình của lão gia tử, trong tiểu bối cũng chỉ có Tần Mục có thể chịu được, còn có thể chiếm được sự hòa thuận của lão gia tử, những người khác tới cho dù lớn tuổi nhất là Đậu Bân, trước mặt lão gia tử phải kẹp đuôi làm người, ngay cả nói một câu vui đùa cũng không dám nói.
Tần Mục dừng xe, đi thẳng tới phòng ngủ của lão gia tử. Thời điểm này Tần lão gia tử ngủ trưa dậy không bao lâu, nhìn thấy Tần Mục tới thì chỉ vào mũi của hắn mắng:
- Ranh con, có thời gian đi uống rượu với người khác, không có thời gian trở về đúng không?
Tần Mục không ngừng nhận lỗi, lão gia tử cũng không xoắn xuýt điểm này, nhìn Tần Mục nói ra:
- Buổi tối hôm nay chớ đi, ở cạnh lão già ta nói chuyện.
Lãnh đạo nam tuần qua đời, đối với Tần lão gia tử mà nói là tin tức không tốt. Tần Mục cảm giác tinh thần của lão gia tử không được, cũng muốn ở chung với lão gia tử vài ngày. Nhưng buổi tối còn có chuyện, tuy lão gia tử và Lý Trung Nguyên địa vị chênh lệch quá xa, nhưng Lý Trung Nguyên là dòng chính của hắn, không thể lãnh đạm.
Lão gia tử thấy hắn khó xử, trừng mắt hỏi:
- Như thế nào, còn có việc? Những chuyện vụn vặt trong văn phòng cả ngày không xong sao?
Tần Mục có vẻ khó xử:
- Cũng không phải, bạn cũ ở Bắc Liêu tới, đã nói buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Nghe là cán bộ Bắc Liêu thì sắc mặt lão gia tử sắc ngưng trọng lại, thở dài nói ra:
- Người già muốn nói chuyện với cháu trai cũng phải xem thời gian nha.
Trong âm thanh lộ ra hương vị đìu hiu, có chút không phù hợp tính tình của lão gia tử. Tần Mục trong nội tâm xoắn xuýt, cũng khó trách, nhìn thấy một người cùng thế hệ ra đi, trong lòng lão gia tử vẫn rất khó chịu. Thế hệ năm đó nam lãnh đạo nam tuần vừa đi, có thể còn lại là Tần lão gia tử, Hàn lão gia tử cùng người ở Giang Bắc. Loại cảm giác tịch mịch này chẳng khác gì muốn mạng người.
Nghĩ tới đây Tần Mục cười nói:
- Nếu không như vậy đi, dù sao gia gia đã nhiều năm không tới Bắc Liêu, nếu không cháu gọi anh ta tới? Anh ta là cán bộ từ cơ sở đi lên nên không tệ, vừa vặn bảo anh ta nói cho gia gia nghe.
Lão gia tử nghe xong thì hứng thú, cười nói:
- Ranh con, cháu lại câu dẫn tâm tư của gia gia rồi. Đi, gọi anh ta tới đi.
Cho dù là cán bộ cấp thành phố, muốn gặp Tần lão gia tử cũng phải đốt nhang thơm cầu nguyện, Lý Trung Nguyên cơ hội này đi tới quá khéo, cộng thêm có Tần Mục giúp đỡ, hắn thăng chức thời gian không xa.
Tần Mục điện thoại cho Lý Trung Nguyên, bảo hắn tối nay không nên tới nhà của mình, sau đó nói vị trí đại viện Tần gia cho hắn rõ. Lý Trung Nguyên nào biết đây là nơi nào, kinh thành có rất nhiều đặc khu, tỉnh tỉnh hiểu hiểu tìm xe taxi nói địa chỉ ra, tài xế xe taxi biến sắc, hắn thẳng lưng lái xe, biểu lộ cẩn thận tỉ mỉ.
Lý Trung Nguyên trên đường đi rất buồn bực, đợi đến lúc tới gần đại viện Tần gia và nhìn thấy quân nhân ôm súng đạn lên nòng, lá gan trung niên của hắn hoảng sợ, sau khi trả tiền cho lái xe, đứng bên ngoài gió rét run rẩy, móc điện thoại điện tới cho Tần Mục.
Tần Mục nghe được Lý Trung Nguyên đã đến, lại đi ra dẫn Lý Trung Nguyên vào. Cho dù có Tần Mục đưa vào thì tới cửa Lý Trung Nguyên phải lấy CMND, chứng minh công tác lưu lại, bởi vì không phải người kinh thành, cảnh vệ còn điện thoại tới chỗ Đằng Long bên kia xác nhận than phận của Lý Trung Nguyên mới cho đi qua.
Động tác liên tiếp khiến Lý Trung Nguyên thiếu chút nữa té trên đất. Khỏi phải nói hắn, cho dù Tần Mục lần đầu nghe tên của lão gia tử cũng suýt té xỉu, có thể thấy lão gia tử uy danh thế nào.
- Gặp gia gia của tôi ah cần phải nói thật, đừng cầm những lời ứng phó cấp trên giữ thể diện cho mình.
Tần Mục thấp giọng khuyên bảo Lý Trung Nguyên.
Lý Trung Nguyên cảm giác mình sống nửa đời uổng phí, nghe tên của lão gia tử thì toàn thân không còn sức, hắn cười khổ nói:
- Tần khoa trưởng, anh quá đề cao tôi rồi, nếu lão gia tử hỏi tới, tôi biết gì đều nói cả, không dám giấu.
Tần Mục cười răn dạy một câu không có tiền đồ, mỉm cười dẫn Lý Trung Nguyên vào ăn Tần gia.
Lý Trung Nguyên được Tần Mục dặn dò, thời điểm gặp mặt lão gia tử tận lực không nên lộ khiếp đảm, nói cho lão gia tử nghe biến hóa ở thành phố Đằng Long. Trong lời nói tuy mang theo lấy lòng công tích của Tần lão gia tử nhưng cũng sơ lược. Công tích của lão gia tử được ghi lại trong sách sử, đâu cần Lý Trung Nguyên hắn tiếp lời chứ. Ngược lại hứn nói biến hóa và chuyện lý thú ở Lan Trữ thì lão gia tử thoải mái cười to, phá lệ nhiều uống vài chén, lúc này các bác sĩ bảo vệ sức khỏe cho lão gia tử nháy mắt với Tần Mục.
Tần Mục cười bưng chén rượu lên, nhìn Tần lão gia tử nói ra:
- Gia gia, hôm nay gặp người cùng que,e cao hứng thìcao hứng, nhưng rượu này nên uống vừa phải.
Lão gia tử cười ha ha, chỉ vào bác sĩ nói ra:
- Đi đi đi, thân thể của tôi tôi biết rõ, còn ở đó nháy mắt, đừng xem tôi không thấy.
Nói xong cũng bưng chén rượu lên, thở dài nói:
- Người già muốn uống rượu cũng có người trông coi, thật sự muốn trước khi chết uống sạch cả một xưởng rượu a, thật hoài niệm.