Tần Mục nhận được tin tức này, càng thêm tin chắc kinh nghiệm của mình, dặn Chu Tiểu Mai phải thật cẩn thận, mục tiêu của nhóm người Soros bắt đầu từ Thái Lan, sau khi biến hệ thống tài chính của Thái Lan hỏng mất, sẽ lan tràn khắp Châu Á. Hắn đưa ra chỉ thị, một khi phát hiện bọn họ tấn công quốc nội, tập đoàn tài chính Hoa Hạ phải dốc hết toàn lực ngăn cản âm mưu này thực hiện được.
Chu Tiểu Mai cùng Tần Mục bàn xong chính sự, đang nhẹ nhàng bày tỏ một ít lời cảm tình, đúng lúc này Vân Băng tỉnh lại. Nghe Vân Băng không ngừng hỏi thăm, hắn nói:
- Có một người bạn bên Nhật có không ít nhà lầu bên kia, anh gọi nàng bán hết toàn bộ.
Vân Băng nghi ngờ hỏi:
- Vì sao lại bán lúc này? Em nghe vài người bạn nói, kinh tế bên Nhật phi thường khả quan, cổ phiếu không ngừng tăng lên, bất động sản còn có không gian tăng cao, lúc này ra tay không khỏi có chút nóng vội.
Tần Mục lắc đầu giải thích:
- Nếu còn không bán sẽ phải lưu trong tay thời gian rất lâu, không có lợi nhuận, cần gì nắm giữ đây? Không ra một tháng chỉ sợ ngay cả tiền vốn cũng không lấy lại được.
Vân Băng thông minh đến mức làm Tần Mục phải có chút ghen tỵ, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, có chút không dám tin tưởng hỏi:
- Ý của anh là, cả kinh tế của Nhật cũng bị hỏng mất?
Tần Mục khẳng định gật đầu, dứt khoát nói:
- Không chỉ có Nhật Bản. Thái Lan, Nhật, Malayxia, Indonexia, những quốc gia đang phát triển đều có hệ thống kinh tế thật yếu ớt, mà khi bọt nước nền kinh tế bắt đầu rung chuyển, sẽ có người chủ nghĩa cơ hội cầm lên con dao bén nhọn đem những bọt nước này đâm thủng.
Tần Mục cười một tiếng, như có ám chỉ nói:
- Có lẽ anh cũng có thể xem như một thành viên trong những kẻ chủ nghĩa cơ hội kia.
Đối với cách nói chuyện chắc chắn của Tần Mục, Vân Băng bắt đầu nửa tin nửa ngờ, đợi khi hai người xuống lầu, ngồi vào chỗ ăn điểm tâm sáng, Vân Băng vẫn còn truy hỏi Tần Mục. Tần Mục phát hiện một khi phụ nữ nhận định một sự kiện nào đó, quả thật có thể dùng từ điên cuồng mà hình dung, làm cho kẻ gà mờ như hắn đi giải thích rõ ràng, thật sự vô cùng khó xử.
Tần Mục đành nghiêm mặt, bày ra giọng điệu đại nam tử chủ nghĩa nói:
- Muốn mua đảo thì nghe anh, cô nàng Doãn Chiếu Cơ kia còn không biết phải bồi như thế nào đâu, anh xem ah, nói không chuẩn tiền vốn quan tài của Trần tướng quân đều bị nàng lỗ sạch.
Vân Băng mở to mắt, những lời này của Tần Mục nói ra thật thô tục, còn mang theo khí phách, khiến nàng ngẩn người nhìn hắn.
- Đứng lên, ai cho các người ăn cơm ở đây, cút!
Một thanh âm dũng mãnh cắt đứt ánh nhìn giữa hai người, Tần Mục bỗng nhiên bực tức, nhìn qua bên kia.
Mấy tên thanh niên nhuộm tóc vàng đang ngồi bên bàn, đang nhìn hai ba người khách dùng điểm tâm sáng vỗ bàn hét. Mấy người kia vừa nhìn cũng biết nhóm thanh niên không phải người lương thiện, còn chưa kịp trả tiền đã vội vã rời đi. Ông chủ quán khóc không ra nước mắt nhìn mấy thanh niên, buồn rười rượi cầu xin nói:
- Vài vị ca ca, đừng làm vậy ah, mấy ngày nay tôi thật sự rất kẹt tiền, tiền biếu Bưu ca hai ngày nữa tôi nhất định mang tới.
Thanh niên cầm đầu xuy cười một tiếng, không để ý tới lời giải thích của ông chủ, cười hắc hắc vài tiếng, quay người lại nhấc bàn ném tới. Hắn cười lên đắc ý, lúc này mới quay đầu nói:
- Mấy ngày nữa, là một ngày hay mười ngày, hoặc trăm ngày đây? Tiền biếu Bưu ca mà ông cũng dám khất nợ, xem ra hôm nay không đem nơi này đập nát, ông không biết trong thủ đô còn có Bưu ca ah.
Vân Băng kéo tay Tần Mục dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn. Tần Mục lắc đầu, tỏ vẻ muốn ở lại nhìn xem Bưu ca trong miệng đám lưu manh kia vênh váo ra sao, ngay ban ngày ban mặt lại dám đến đập phá quầy hàng của người khác, thật sự nghĩ trong thủ đô không người sao?
Tần Mục không đi, đương nhiên đã có người phát hiện hắn. Một tên lưu manh kéo tên cầm đầu, chỉ chỉ về hướng Tần Mục. Tên thanh niên kia nhìn thấy, ánh mắt dừng lại trên người Vân Băng, cười quái dị một tiếng, nhìn nhóm lưu manh cười nói:
- Nhé, thật đúng là dám nhìn, thực sự muốn hành hiệp trượng nghĩa sao, dám ở lại đây không đi. Mấy huynh đệ, nam đánh tàn phế, nữ lưu lại, hôm nay mấy huynh đệ chúng ta đem nàng chơi cho đã.
Lời này Tần Mục nghe hiểu được, ánh mắt nhất thời lộ ra cỗ sát khí, chậm rãi đứng lên, đi tới trước đám người kia. Vân Băng không giữ được hắn, muốn gọi điện thoại báo cảnh, Tần Mục ngăn cản nói:
- Đừng vội báo cảnh, để anh cùng nhóm huynh đệ này thân thiết một chút trước đã.
- Nhé, con cóc ngáp, miệng của mày…ẩu!
Tên cầm đầu còn chưa nói hết câu thì một quyền của Tần Mục đã đập vào sườn hắn. Có sự chỉ dạy của Hàn Tuyết Lăng, thủ pháp của hắn rất có tiến bộ, lập tức đánh té tên kia xuống đất, tên kia ôm bụng không ngừng kêu rên.
Tần Mục quay đầu nhìn Vân Băng mỉm cười, khiến nàng lườm hắn, miệng than thở:
- Dùng loại thủ đoạn này, thật sự là…không phù hợp phong cách của anh đâu.
Tần Mục cảm thấy không thú vị, liền lập tức hạ thủ với nhóm lưu manh. Mặc dù hắn không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng lại có giáo quan đặc chủng chỉ điểm, so với lưu manh đương nhiên mạnh hơn không ít. Dù hắn trúng vài cú đánh, nhưng không qua bao lâu đã đánh ngã năm sáu tên lưu manh kia.
Ông chủ quán đã sớm bị dọa té trên đất, miệng không ngừng rên rỉ, xem như quán của mình đã xong rồi.
Vân Băng vội vàng đi tới lấy khăn tay lau mồ hôi cho Tần Mục, Tần Mục cười nói:
- Đã lâu không động thủ, đánh một chút đã thấy mệt.
Vân Băng xì một tiếng khinh miệt, nói:
- Anh cứ thể hiện đi, sau lưng trúng vài cú đánh rồi, để em xoa cho.
Tần Mục không nhận ý tốt của nàng, dùng chân đá đá tên cầm đầu, hỏi:
- Bưu ca của các anh là nhân vật nào đây, nói nghe một chút, danh khí thật ngưu ah.
Tên cầm đầu ôm ngực kêu to:
- Đại ca lão tử tên Đan Bưu, nếu mày đủ gan thì ở chỗ này chờ, lão tử gọi điện cho người tới, tấu tên tôn tử như mày!
Đan Bưu? Tần Mục nghe tên này thật quen, cân nhắc một chút, mới nhớ đoạn thời gian trước hắn tìm người giáo huấn dượng của Dương Yết một lần, chỉnh cho dượng của Dương Yết phải cầm ít tiền xám xịt chạy trở về Bắc Liêu phụng dưỡng người già. Khóe môi Tần Mục hiện ra nụ cười, gật đầu nói:
- Được, tôi ở chỗ này chờ.
Còn có người ngu ngốc như vậy! Chẳng những mấy tên lưu manh sửng sốt, ngay cả ông chủ quán cũng ngây người, dù là Vân Băng cũng cảm thấy Tần Mục có chút không bình thường. Nàng kéo cánh tay Tần Mục, nhỏ giọng nói:
- Anh không muốn sống sao, cho dù anh đánh được, nhưng đánh thắng một đám người sao? Em nghĩ nên báo công an đi.
Tần Mục khoát tay nói:
- Không có việc gì, anh nhận thức Đan Bưu.
Nói xong hắn lấy di động bấm dãy số, đặt bên tai tên lưu manh cầm đầu, mang theo chút dáng tươi cười tà ác nói:
- Tôi còn có số điện thoại của Đan Bưu đâu, anh nói với hắn đi.