Những điều này là suy đoán trong tiếp xúc hàng ngày của Văn Nhập Hải. Nhưng hôm nay cách đối đãi truyền thông, Văn Nhập Hải lại học được thêm giáo huấn. Tục ngữ nói phòng dư luận phải phòng cho chắc, những cơ cấu có năng lực điều khiển dư luận phải đánh tốt quan hệ, chỉ sợ họ trong lơ đãng sẽ khiến cho mình không thể xoay chuyển. Cũng bởi vì chuyện hôm nay, một lần liếc mắt của Tần Mục, Văn Nhập Hải xem như hoàn toàn bỏ qua ý tưởng cũ trong cục cán bộ, bắt đầu học tập phân tích người khác có trình tự, thậm chí phân tích phi thường tinh tế tỉ mỉ, làm cho hắn đánh xuống trụ cột sau khi trèo lên cấp bộ ngày sau.
Lúc này Tần Mục đang suy nghĩ ý tứ của Hình Bảo Bình, không chú ý Văn Nhập Hải. Đợi khi trên mặt hắn đẫm mồ hôi, Tần Mục nghi hoặc hỏi:
- Nhập Hải, hệ thống sưởi của văn phòng khai phát chúng ta từ khi nào lại tốt như vậy, nhìn anh đẫm mồ hôi kìa. Yên tâm, tuy rằng lần này các phóng viên xuất hiện thật đột ngột, còn có chút lời đồn đãi bất lợi với văn phòng chúng ta, nhưng hiệu quả tổng thể không tệ lắm. Nhưng tôi phải phê bình anh, đừng e ngại truyền thông như lão hổ, họ cũng không đáng sợ, cho nên đối đãi vấn đề luôn phải xem hai mặt.
Tần Mục cũng dùng từ “chúng ta”, Văn Nhập Hải không thể tin được ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cổ vũ của Tần Mục.
Có quá trình phỏng vấn của các phóng viên, Văn Nhập Hải lại nhận được lời cổ vũ của Tần Mục, lập tức hiểu được bước tiếp theo nên làm như thế nào. Hắn trực tiếp mang theo khoa trưởng khoa tài vụ, cùng con dấu khoa tài vụ chiêu thương chạy tới nhà hàng, Tần Mục cũng không tỏ thái độ gì với việc này.
Trong nhà hàng, Văn Nhập Hải cùng hai khoa trưởng đều gọi mâm cỗ, tuy thức ăn nhìn thật tinh xảo nhưng không sang quý, Văn Nhập Hải phi thường đại độ ứng theo yêu cầu của các phóng viên, đem hóa đơn đưa cho họ xem qua. Đi tới nhà hàng này dự tiệc, chuyện trong văn phòng khai phát là chuyện của Tần Mục, mà có thể đi lên vị trí quản lý tự nhiên biết quan hệ giữa Tần Mục cùng Vân chủ tịch, quản lý có ánh mắt độc đáo làm sao không biết lai lịch các phóng viên, cho nên quản lý thật thản nhiên tính toán giá tiền thật sự “quần chúng giới”, “bình dân giới”, cho nên các phóng viên gạt bỏ ý nghĩ văn phòng khai phát lãng phí, tỏ vẻ vô cùng hứng thú, còn đề nghị ba vị khoa trưởng giới thiệu một chút về người lãnh đạo như Tần Mục.
Không khí thật hài hòa, hai khoa trưởng đều đưa mắt nhìn Văn Nhập Hải. Văn Nhập Hải trước đó chỉ chạy qua thành ủy một vòng lập tức quay về trước cửa phòng họp canh giữ, tự nhiên nghe qua chuyện xấu hổ “rơi chuồng heo” của Tần Mục. Nhưng làm cấp dưới nếu Văn Nhập Hải nhắc tới chuyện đó giống như bôi đen lãnh đạo, cho nên hắn chỉ kể lại chuyện Tần Mục từng ở bên khu Hoàng Dương vì một cụ ông bán hoa quả mà giận dữ trách mắng thành quản bạo lực chấp pháp. Chuyện này có dấu vết có thể tra xét, hơn nữa lãnh đạo thành quản Ngôn Thừa Binh hiện tại đã vào tù, Văn Nhập Hải kể ra ngày sau nếu rơi vào trong tai Tần Mục, Tần Mục đương nhiên sẽ không nổi giận, đây là cấp dưới tuyên dương công tích vĩ đại của hắn, lãnh đạo nào không thích nghe người thường xuyên đem thành tích của mình mang ra khoe khoang?
CCTV Lưu Ân ngồi bên cạnh Văn Nhập Hải, cô gái xinh đẹp tri tính nghe thật chăm chú, chờ sau khi Văn Nhập Hải nói xong, nàng ra dấu cho một đồng nghiệp ngồi cách đó không xa. Đồng nghiệp kia đang muốn nhờ vả quan hệ của Lưu Âu, muốn bước thêm một bước trong tỉnh, nhất thời hiểu được ánh mắt của Lưu Âu, gắp thức ăn nở nụ cười, thanh âm bình tĩnh hỏi:
- Văn khoa trưởng, quan chức chăm chỉ như Tần bí thư, trong gia đình nhất định phi thường hòa thuận đi?
Cạm bẫy! Vừa rồi bọn họ hỏi cách nhìn của Văn Nhập Hải đối với Tần Mục, xem như đã tiến gần nguy hiểm, hiện giờ lại hỏi thăm về gia đình Tần Mục, vậy thật có chút vượt giới. Văn Nhập Hải không thể đáp lại không thể không đáp, Tần Mục vừa mới nói cho hắn biết, đừng e ngại các phóng viên như hổ, mặc dù vấn đề này có chút riêng tư, nhưng nếu Văn Nhập Hải không trả lời sẽ bị người cho rằng giấu đầu hở đuôi. Tất cả đều là người biết chuyện, cũng biết vấn đề này hơi vượt giới, nếu Văn Nhập Hải có thể trả lời vấn đề làm người hài lòng, mà không dùng từ “việc nhà lãnh đạo” thoái thác, vậy bọn họ sẽ buông tha cho Văn Nhập Hải.
Trong lòng Văn Nhập Hải nghĩ cách ứng đối của Tần Mục đối với câu hỏi của phóng viên về xe Hồng Kỳ, trong lòng có tính toán. Hắn bưng chén rượu liên tục cạn ba chén, thở ra mùi rượu nói:
- Mê rượu mê rượu, rượu này mười tám đồng một bình, ngày thường chúng tôi chiêu đãi khách thương dùng mười đồng tiền một bình, hôm nay mượn nhờ mặt mũi của chư vị, tôi cũng dính chút tiểu tiện nghi.
Mọi người cười ha ha, có chút người cảm thấy có tướng quân thế nào sẽ có binh sĩ như thế, lãnh đạo có hành vi cử chỉ rộng rãi thân thiện như Tần Mục, cấp dưới nói chuyện cũng làm người cảm thấy thân thiết. Văn Nhập Hải cười khổ một tiếng, nhìn nhìn hai khoa trưởng khác, cười khổ nói:
- Vấn đề này nếu không trả lời, mọi người nhất định không chịu buông tha tôi đi?
Các phóng viên cùng kêu lên xác nhận, Văn Nhập Hải nhìn hai khoa trưởng kia làm ra vẻ cả giận nói:
- Không cho các anh tố cáo hắc trạng về tôi đó.
Nói xong ha ha cười, chậm rãi nhớ lại ngày nhận thức Tần Mục, đương nhiên bỏ qua chuyện đánh bài, chỉ nói từ lúc ban đầu hắn đã cảm thấy Tần Mục là một lãnh đạo tài giỏi, làm cho hắn có cảm giác nếu làm việc có thể xuất ra toàn bộ động lực. Ngay trong lúc kể chuyện, Văn Nhập Hải dùng mắt ra dấu, ý bảo hai khoa trưởng đi quanh mời rượu, mỗi khi giảng tới thời khắc mấu chốt thì lại là một vòng mời rượu tràn lên.
Đợi sau khi Văn Nhập Hải kể xong chuyện xưa, tiệc rượu đã kết thúc. Cuối cùng hắn có nhắc qua về gia đình Tần Mục, nhưng các phóng viên đã có chút men say đều kêu to nói Văn Nhập Hải dối trá, nhưng đều buông tha cho hắn.
- Tần chủ nhiệm có gia đình hòa thuận, có người vợ có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn có con trẻ còn trong tã lót. Cho nên Tần bí thư đem toàn bộ tinh lực đặt trong công việc, Tần phu nhân đem tinh lực đặt trong gia đình cùng nhi đồng, hai người họ thật không được dễ dàng.