Khóe miệng Tần Mục chậm rãi toét ra, hắn phát hiện đại lục mới. Hắn cầm lấy điện thoại, bấm số của Lưu Đan, thấp giọng hỏi:
- Lưu Đan, hỏi em một chuyện, lần này em quay về Quảng Châu, là có người tìm em bàn chuyện đầu tư hay không?
Lưu Đan bên kia biết rõ Tần Mục hôm nay đang diễn tuồng kịch, liền vừa cười vừa nói:
- Anh được đấy, nằm ở bệnh còn nghĩ tới công tác, hôm nay em nhận được điện thoại của Tiểu Mai tỷ, bảo em coi chừng anh, không thể để cho anh nghĩ tới công tác.
- Tinh nghịch.
Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Mồm mép chị em các em thật sự lợi hại.
- Nào có.
Lưu Đan nội tâm rất mừng rỡ, Tần Mục rất ít nói đùa như thế này, nàng cười rộ lên, hỏi:
- Anh hỏi chuyện này làm gì, trong khoảng thời gian này có không ít người bên cục công thường tìm em bàn chuyện đầu tư, nhưng mà đềm ném cho người khác, nói rõ em tới Quảng Châu chính là vừa ý phong cảnh ở Quảng Châu, tới nghỉ ngơi. Như thế nào, có việc?
Tần Mục nghe Lưu Đan nói như vậy thì yên lòng, nói ra:
- Không có hứa hẹn với ai là tốt nhất, em là đại thương nhân mà, không ít người đều chờ em đổ tiền nuôi sống gia đình đấy.
Những lời này nói rất đần, nhưng mà cũng là biểu hiện cao hứng của Tần Mục. Lưu Đan tự nhiên hờn dỗi không ngừng, hai người nói chuyện rất lâu.
- Tần Mục, nếu không, buổi tối hôm nay em tới chỗ anh nhé?
Giọng của Lưu Đan ôn nhu nhu mì, trong thanh âm khao khát cho dù kẻ điếc cũng nghe ra được. Trên người Tần Mục dường như có lửa đốt, ngẫm lại, mình quả thật có chuyện cần thương lượng với Lưu Đan, liền thấp giọng nói ra:
- Vậy cũng phải cẩn thận một chút, không nên bị người khác trông thấy.
Lưu Đan phi một tiếng, nói ra:
- Em tự lo được, anh cứ yên tâm đi.
Những lời này mang theo hương vị chua, lén lút sẽ nương theo Lưu Đan cả đời, tuy đây là lựa chọn của nàng, nhưng lòng dạ đàn bà rất mẫn cảm, Tần Mục nói như vậy, tự nhiên cũng khiến nàng sầu lo.
Tần Mục ồ một tiếng, nói ra:
- Anh chỉ bảo em cẩn thận một chút, là bởi vì không muốn có lời đồn ảnh hưởng tới danh tiếng chủ tịch của em, nếu cho người khác biết rõ em ủy thân cho tiểu quan viên, nước bọt đủ dìm anh chết đuối rồi.
Những lời nịnh nọt này của Tần Mục rất cũ kỹ, Lưu Đan vừa rồi không vui cũng biến mất không tăm hơi, phun một tiếng, vũ mị cười nói:
- Ạnh nha, hay là gặp chuyện không may nên đã thông suốt rồi sao?
Tần Mục cũng cười rộ lên, dặn dò Lưu Đan mấy ngày nay nên chú ý thái độ của thị ủy, hai người chấm dứt trò chuyện.
Điện thoại xong, Tần Mục cầm giấy bút trên đầu giường, chậm rãi viết xuống mấy chữ "Chủ nhiệm cục chiêu thương Kế Đỉnh Thịnh", người này trong thường ủy không tính là nhân vật, thậm chí căn bản không tính là nhân vật số má, thời điểm chủ tịch Quốc Thụy Tường đi thị sát bốn khu phát triên, vẫn là người thứ hai bên phải Quốc Thụy Tường đưa chủ ý. Tuy vị trí đầu tiên là cục trưởng cục công an thành phố, nhưng mà dựa theo cấp bậc và đơn vị mà nói còn cao hơn Kế Đỉnh Thịnh nhiều, như vậy chỗ đứng không thể nghi ngờ là do Quốc Thụy Tường cố ý biểu hiện ra, băng không Kế Đỉnh Thịnh cũng không làm ra chuyện ngu ngốc đi đắc tội vài người.
Khóe miệng Tần Mục nhếch lên, dùng bút khoanh tròn tên Kế Đỉnh Thịnh, sau đó ngòi bút chậm rãi đâm xuyên qua cái tên này.
Sau đó Tần Mục lại nhớ tới hình ảnh trong TV vừa rồi, bên trong có các nhân vật chủ yếu trong kiến thiết thành thị, có thể thấy được Quốc Thụy Tường người này vẫn trọng thị kiến thiết và bố cục. Hắn cứ như vậy tới bốn khu phát triển, ba khu khác còn dễ nói, nhưng mà tới Phổ Thượng chỉ sợ còn mang ý hái đào.
Tần Mục cảm thấy sau lưng lạnh giá, hắn đắp chăn mỏng lên người, ném giấy bút qua một bên, nằm xuống, qua một lát hắn lại ngồi xuống, móc bật lửa đốt tấm giấy đi.
Nằm trong bệnh viện tới trưa, Tây Môn Nhạn đi vào phòng bệnh. Nàng hôm nay ăn mặc rất chức nghiệp, cách ăn mặc cũng ưu nhã rất nhiều, bởi vì nàng là bảo vệ, trong vũ mị mang theo vài phần giỏi giang, làm cho người ta nhìn thấy có cảm giác kinh diễm.
Tây Môn Nhạn biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, cũng mang theo chút phiền muộn, nàng cầm hoa quả trong tay, sau đó ngồi ở trên ghế, một tay đặt lên má, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt của Tần Mục.
Sau khi nàng tiến vào thì không có nói câu nào, Tần Mục có lời muốn hỏi cũng kẹt ở cổ họng. Giờ phút này hắn thấy Tây Môn Nhạn dùng biểu lộ quan sát hắn, đã cảm thấy phi thường không được tự nhiên, dùng sức ho khan một tiếng, nói ra:
- Cô làm cái gì vậy? Một nữ hài tử sao có thể nhìn chằm chằm vào người khác, thời điểm cô đại biểu nhà máy đi đàm phán với người ta, nhìn người ta như vậy là không tốt.
Đây cũng là phương thức Tần Mục nói sang chuyện khác, Tây Môn Nhạn sâu kín thở dài, thấp giọng nói ra:
- Hôm nay là ngày cuối cùng tôi lái xe cho anh, ngày mai tôi phải qua bên kia rồi, cho nên tôi mời anh ăn cơm.
Tần Mục nghe câu này thì không biết nên nói làm sao, lắc đầu nói ra:
- Hôm nay không được, vừa mới sinh bệnh lại đi ăn cơm với mỹ nữ, sẽ bị người ta đâm thọc.
Tây Môn Nhạn bật cười, nhăn nhăn cái mũi, nói ra:
- Lúc còn không quen biết anh, anh thường cho người ta cảm giác âm trầm, làm chuyện gì đều phải nghĩ kỹ nhiều bước, sau khi quen biết thì Băng tỷ nói rất đúng, anh đấy, kỳ thật cũng chính là người bình thường.
Tần Mục sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn khiển trách:
- Chê cười, tôi không phải người bình thường, chẳng lẽ còn là linh hầu sinh ra trong tảng đá hay sao?
Tây Môn Nhạn tiếng cười càng lớn, âu phục chức nghiệp run run, biểu thị kiêu ngạo của nữ tính. Nàng một tay che miệng, giọng giòn tan nói ra:
- Những chuyện anh làm, ngay cả tôn hầu tử cũng cam bái hạ phong.
Tần Mục lập tức kinh ngạc, hồi tưởng lại những chuyện mấy năm qua, cũng có chút buồn cười, lại nhìn Tây Môn Nhạn cùng cười rộ lên.
Qua cả buổi Tần Mục lúc này mới thu liễm vui vẻ, nói:
- Như vậy, buổi tối đi qua nhà của tôi, hỗ trợ làm một bàn đồ ăn, tôi có khách.
Nói xong Tần Mục đưa chìa khóa cho Tây Môn Nhạn.
Bữa cơm này đối với Tần Mục chính là buổi gặp mặt bố cục tương lai, cũng có thể nói là Tần Mục kiến tạo không khí gia đình với các thành viên trung tâm của mình. Trong đó Trương Thúy vẫn cố định ủng hộ Tần Mục, là phụ tá đắc lực được Tần Mục nể trọng nhất, cũng làm việc tỉ mỉ, là người có thể lo trong lo ngoài.