Đợi đến lúc Phó Ngọc Bình đi rồi, Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy Phó Ngọc Bình lợi nhuận đầy bồn đầy bát, trong nội tâm cũng có chút không thoải mái, nghĩ lại lại mang theo vài phần hương vị. Phó Ngọc Bình dùng Chu quân trưởng đánh bài áp bách, hắn cũng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.
Trong lòng của hắn vẫn tìm đối sách, thân thể cũng có chút mỏi mệt, trùng hợp lúc này Lưu Đan mang cháo nóng đi vào, vừa thấy Tần Mục trong tay cầm hoa quả, nhất thời cũng có chút nổi giận, cầm hoa quả trong tay Tần Mục ra, ném vào trong thùng rác. Tần Mục sững sờ, nhìn thùng rác như có điều suy nghĩ.
Lưu Đan nói:
- Những cái trai này có nhiều đường, không được ăn, ngươi không muốn vỡ dạ dày đấy chứ?
Nói xong nàng đặt cháo lên bàn, cầm muôi đưa lên, ôn nhu nói:
- Ngoan nghe lời húp cháo, sau đó ngủ một giấc. Thân thể của anh còn yếu, không thể chà đạp như vậy.
Tần Mục dở khóc dở cười phối hợp ôn nhu với Lưu Đan, ngoan ngoãn hé miệng.
Không thể dấu diếm được, Lưu Đan đúc cháo nóng cho Tần Mục, tự giác ăn vào. Tần Mục hiện tại lên cấp làm cha, điện thoại phải gọi về. Đã nửa tháng không có tin tức, Lưu Đan gọi là "Dấu diếm" chỉ là lừa người dối mình mà thôi, mà đám người Tần lão gia tử cũng không có lựa chọn điều tra. Nếu không có hài tử, Tần Mục nửa tháng không có tin tức, đây là chuyện không hợp thói thường.
Âm thanh điện thoại vang lên, sắc mặt Tần Mục ngưng trọng. Đời trước hắn không có con, tiểu sinh mệnh này đã khiến cảm giác trong lòng của hắn không rõ ràng, cầm điện thoại có chút run rẩy.
Cùm cụp một tiếng, điện thoại chuyển được, Hàn Tuyết Lăng giọng nói bình thản truyền tới.
- Alo!
Giọng nói âm hàn không tình cảm, điểm này không phú hợp phong cách của nàng, Tần Mục bờ môi run run vài cái, trong cổ họng như có cái gì chặn lại, cũng chỉ nói một chữ:
- Alo!
Hai người đồng thời trầm mặc, chỉ nghe tiếng hít thở của nhau. Tần Mục cảm thấy ngực như có cái gì đó nổ tung, làm cho hắn không khống chế nổi đau lòng cùng lo lắng. Qua hơn nửa ngày, Hàn Tuyết Lăng lạnh như băng nói ra:
- Cũng biết điện thoại về rồi à? Cửu Giang bên kia phong cảnh rất tốt a.
Oán khí nồng đậm, xua cũng không xua tan. Một câu này qua đi hia người lại trầm mặc. Tần Mục với tư cách một nam nhân, giải thích quá nhiều là không trầm ổn, không giải thích càng khiến Hàn Tuyết Lăng tăng thêm oán khí. Hắn xoắn xuýt và nói:
- Con nên đặt tên là Bình An, Bình An còn tốt hơn mọi thứ.
Trong lời hắn nói mang theo thổn thức, nếu không phải Chu quân trưởng thì hắn sợ rằng khó qua trận đại hồng thủy này, đã đi tới địa phủ. Có rất ít ẩn dấu Tần Mục bị suy nghĩ của mình làm tươi cười, miễn cưỡng khống chế cười ra tiếng.
Hàn Tuyết Lăng phi một tiếng, nói ra:
- Có người làm cha như anh sao? Em và con suýt nữa không gặp được anh. Bình An, hài tử vừa sinh ra đã không được bình an, trong gia đình chúng ta, anh có muốn con bình an vượt qua cả đời sao?
Tần Mục trầm mặc, hắn đặt tên "Bình An" ý ẩn dụ rất sâu, lại bị Hàn Tuyết Lăng cự tuyệt, hắn đành phải nhường cho nàng thôi, suy nghĩ và nói:
- Bình An là nhủ danh, tên gọi là Tần Chính a. Đứa nhỏ này, ai.
Tần Mục ý tứ rất rõ ràng, có nhân tố gia đình, nếu đứa nhỏ này lớn một chút sợ rằng cũng đi chính đồ.
Hàn Tuyết Lăng mở máy hát lên, bắt đầu hỏi thăm Tần Mục những ngày này đang làm cái gì. Tần Mục hàm hàm hồ hồ, chỉ nói cho Hàn Tuyết Lăng bên này đang cứu trợ, điện thoại không gọi được, không có cơ hội mở ra. Loại cách nói hàm hồ này khiến người ta hoài nghi, Hàn Tuyết Lăng lâm vào trầm mặc, qua cả buổi mới nói.
- Vậy sau này gọi con là Bình An đi.
Tần Mục mí mắt nhảy lên, nữ nhân vừa sinh con đúng là mẫn cảm và yếu ớt, hắn ôn nhu nói:
- Qua mấy ngày nữa anh sẽ quay về kinh thành, đến lúc đó em nên chờ mấy ngày.
Cúp điện thoại, Tần Mục bắt đầu gọi về nhà báo bình an, thẳng đến khi y tá tiến đến, Tần Mục mới cúp điện thoại.