Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sao vậy, không phục?

Diệp lão gia tử nhìn thấy môi Diệp Thạch Bình mấp máy, rít tẩu thuốc, mang theo vẻ khinh thường hỏi.

- Chịu phục, sao có thể không phục.

Diệp Thạch Bình nghĩ nghĩ, không nhiệt huyết tận trời như những thiếu niên trẻ tuổi, nói:

- Quả thật thủ đoạn của Tần Mục thật đủ, điểm này cháu thừa nhận. Nhưng cháu không phải không có năng lực phản kích, nhưng cái đuôi bên kia xử lý quá gấp gáp, vì chế tạo chút hỗn loạn cho Tần Mục nên cháu không thể không rời khỏi Thanh Thao.

Diệp Thạch Lỗi đứng bên cạnh than thở:

- Nếu đại ca còn ở nơi đó, nói thế nào cũng không đến lượt Tần Mục hưởng thành quả.

Ánh mắt Diệp lão gia tử trừng lên, đứng dậy dùng tẩu thuốc quất lên đầu vai Diệp Thạch Lỗi, chỉ vào mũi hắn nói:

- Cháu biết cái gì, sau này ở trong nhà thành thật cho ông, chờ qua sóng gió lần này đi ra buôn bán với dì ba đi. Nếu cháu còn ở lại quan trường, sớm hay muộn sẽ có một ngày liên lụy Diệp gia.

- Ông nội!

Diệp Thạch Lỗi lập tức đưa ra kháng nghị, đối với lực lượng trong quan trường hắn hiểu thật rõ ràng.

- Kêu la cái gì! Nhanh chóng cút ra ngoài cho ông!

Diệp lão gia tử hoàn toàn nổi giận. Diệp Thạch Bình vội vàng kéo Diệp Thạch Lỗi, cho hắn đi ra ngoài tránh lửa giận trước.

Đợi sau khi Diệp Thạch Lỗi xám xịt ra ngoài, Diệp Thạch Bình lấy thuốc lá châm lửa hút.

- Thạch Bình, trong quan trường ngẫu nhiên bị nhục là chuyện rất bình thường.

Diệp lão gia tử lời nói thấm thía:

- Cháu lựa chọn rời khỏi Thanh Thao, điểm này rất đáng được tán dương.

Diệp Thạch Bình cười khổ, lắc lắc đầu nói:

- Không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Diệp lão gia tử khoát tay, giáo dục:

- Cháu đó, vẫn trải qua quá ít phong sương, đừng nhìn cháu năm nay chỉ bốn mươi, nhưng theo ông được đến tin tức, thủ đoạn của cháu còn kém hơn Tần Mục một ít. Nhìn cách đi của tiểu tử kia, chưa lo thắng trước lo bại. Cháu xem con đường của hắn bên Đằng Long, tiểu tử kia thật không đơn giản. Thạch Bình, cháu rời khỏi cạnh tranh trong Thanh Thao, mặc dù cho Tần Mục cơ hội, nhưng chẳng lẽ không phải cũng cho mình cơ hội sao?

Diệp Thạch Bình hiểu được ý tứ của Diệp lão gia tử, nếu hắn cùng Tần Mục ở chung một địa phương, không thể lấn át được năng lực của Tần Mục, sớm hay muộn sẽ biến thành đá đặt chân cho Tần Mục. Hiện giờ thừa dịp Phòng Trung Hoa, Diệp Thạch Lỗi rút khỏi, không những trong chính đàn không lưu dấu vết tối tăm quá mức, còn có thể làm cho một ít người cảm thấy hắn bất khuất. Rõ ràng là lỗi của Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi, nhưng Diệp Thạch Bình phải đứng ra gánh vác một bộ phận trách nhiệm, nhưng hắn vẫn còn năng lực đảm đương, cũng có năng lực làm việc.

Diệp lão gia tử nhìn thấy thần sắc hiểu được trong mắt Diệp Thạch Bình, liền cười nói:

- Va va chạm chạm thôi, chuyện nhỏ. Nhưng nếu cháu còn điểm không phục thì không được. Bất luận điểm tốt của ai chúng ta đều phải lấy ra tham khảo, lúc trước thời kỳ giải phóng chúng ta không phải cũng để cho quan quân địa phương bị bắt làm huấn luyện viên của chúng ta sao? Người cần hướng phía trước mà xem.

Diệp Thạch Bình gật gật đầu, tiếp nhận lời bình của Diệp lão gia tử. Hắn chậm rãi nói:

- Tần Mục quả thật là đối thủ cường lực nhất mà cháu chứng kiến trong cuộc đời này, giống như mỗi bước cờ của hắn đều bố trí vài loại khả năng, ở những điểm thật tầm thường lại chảy ra một ít cạm bẫy cùng mai phục, thật làm người đau đầu.

Diệp lão gia tử cười ha ha, đứng dậy nói:

- Thạch Bình, theo ông đánh ván cờ đi. Vài ngày nữa chỉ sợ nửa năm sẽ không gặp mặt rồi.

Diệp Thạch Bình giật mình, không biết lão gia tử lại có ý gì. Qua vài ngày sau hắn nhận được thông tri của Ban tổ chức, nhâm mệnh hắn trở thành phó chủ tịch thành phố Thanh Thủy tỉnh Tây Túc, mà nơi Tần Mục phát tích chính là huyện Tây Bình, xem như thuộc quản hạt của Thanh Thủy.

Dùng cách nói của Diệp lão gia tử, đó chính là: Tần Mục có thể hái quả cây của cháu, cháu cũng có thể đi hái quả cây của hắn thôi.

Cùng lúc đó Tần lão gia tử đang nói chuyện điện thoại với Cao Phái. Tuy cuộc chiến giữa Tần Mục cùng Diệp Thạch Bình đã trải qua vài tháng, nhưng sự kiện kia đã qua sẽ là ngày bình ổn phong ba, không ai có gan tiếp tục lộn xộn. Hiện tại tiếng gió rất tốt, thế lực của Diệp gia bên Bắc Liêu chỉ sợ sẽ dần dần phát lực, Tần Mục tất nhiên sẽ gặp cản tay. Cao Phái muốn thương lượng với lão gia tử, nhìn xem có nên phái Tần Mục đến thành thị khai phóng một chút, như vậy có thể bảo hộ Tần Mục trưởng thành.

Tần lão gia tử nghe xong lời đề nghị của Cao Phái, trong lòng thầm than một tiếng, vô luận vị trí của Cao Phái ở nơi nào, hắn đều không có được khí thế xé rách không trung, luôn chỉ muốn tìm một chỗ dựa vững chắc an toàn. Phải biết rằng hiện tại Tần lão gia tử tuổi tác đã quá cao, miễn cưỡng có thể giúp bọn họ chống đỡ vài năm, một khi thân thể lão gia tử không tốt, không còn hỏi đến chính sự, đến lúc đó nếu Tần hệ không có nhân vật đủ sức lĩnh quân, như vậy sẽ bị những phái hệ khác mãnh liệt gạt bỏ. Đừng nhìn những lão huynh đệ bình thường vui tươi hớn hở đến nhà thăm, một khi đề cập đến lợi ích của gia tộc, rõ ràng sẽ trở mặt.

- Cao Phái, ổn một chút, không cần nóng vội.

Trong mắt Tần lão gia tử toát ra vẻ cơ trí, chậm rãi nói:

- Tiểu Mục đâu, mũi nhọn không ít, chúng ta không nên vì sợ mũi nhọn của nó bị bẻ gãy mà đem nó nhét vào trong túi thôi, nếu thao tác không tốt, sẽ bị cắt nát túi nhé.

Cao Phái nói:

- Lão gia tử, Tam Tinh đưa đến kế hoạch con có xem qua, cảm giác không nghiêm trọng như lời tiểu Mục đã nói, nếu như tiểu Mục khư khư cố chấp, chỉ sợ sẽ bị cài lên mũ phá hư đầu tư, thật sự là mất nhiều hơn được.

Lão gia tử cười nói:

- Vậy cứ để cho nó đi va chạm một lần đi. Người trẻ tuổi, không đụng vào tường sẽ không dễ dàng nhận thua, luôn phải có quá trình để trưởng thành.

Cao Phái tiếp tục nói:

- Còn nữa, chuyện tiểu Mục ở chung với mấy cô gái trong biệt thự, đã có người đồn đãi, tuy rằng còn chưa rầm rĩ ồn ào, nhưng bên tỉnh ủy đã có người chướng mắt.

- Chướng mắt? Lão tử cũng không muốn làm cho bọn hắn vừa mắt. Con hỏi hỏi bọn hắn, mông của kẻ nào được sạch sẽ sáng bóng đâu, không hề có chút mùi thúi nào sao? Cao Phái, tâm tính này của con thật không tốt.

Tần lão gia tử từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói:

- Nếu bọn hắn có năng lực thì cứ đi mà làm thôi. Chúng ta đều nói theo đuổi không khí tự do của nước ngoài, miệng kêu thật là dễ nghe, gặp được tình huống thực tế liền rụt vào.

Cao Phái không phản bác được, lão gia tử nói ra lời này thật có chút không nói lý lẽ, có quan chức nào mà không để ý tới thanh danh của mình, chỉ sợ do lão gia tử sốt ruột ôm chắt thì đúng hơn. Nhưng vợ chính thức của Tần Mục hiện tại lại hôn mê bất tỉnh, lão gia tử không thể tự chủ cho phép Tần Mục ly hôn với Hàn Tuyết Lăng, vì vậy tâm tư của lão gia tử đương nhiên đặt lên trên người mấy cô gái khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK