Trong hội nghị, khí thế của Mộ Thiên Các bị đàn áp vài phần, theo sát đề xuất của Tần Mục, phải tiến hành một trận đả kích dầu bẩn mạnh mẽ toàn thành phố, thậm chí cả chín huyện trực thuộc. Đề nghị này nhận được sự đồng ý của đại đa số thường ủy, ngay cả mấy người vẫn bị Mộ Thiên Các vững vàng nắm trong tay, cũng đưa ánh mắt mong chờ nhìn về hướng Mộ Thiên Các.
Mộ Thiên Các thừa nhận, đả kích lần này quả thật làm cho hắn có chút ứng phó không kịp, đòn "hoạt động bí mật" này của Tần Mục tương đối tàn nhẫn. Hắn vốn tưởng rằng sai sót xảy ra trong nhà hàng trực thuộc tập đoàn tài chính Hoa Hạ, nhưng không ngờ lại là vấn đề xuất phát ở chỗ Du lão lục, nhất là chuyện Tần Mục giao nộp công cụ truyền tin, khiến hắn căn bản không có cơ hội báo tin cho Du lão lục, cái này khiến hắn lâm vào thế bị động. Hiện giờ Tần Mục đưa ra đề nghị, cho dù trong lòng hắn không muốn tăng trưởng khí thế của Tần Mục, cũng không có cách nào.
Sau khi toàn bộ thị ủy thông qua đề án "Thủ tiêu dầu bẩn", ánh mắt Mộ Thiên Các nhìn về phía Tần Mục lạnh lùng hơn rất nhiều. Tần Mục đề xuất, phải biến hạng mục chỉnh đốn như vậy thành một mục tiêu không thể buông lỏng trường kì, nhận được sự ủng hộ của bí thư thị ủy Bạch Quang Lượng và thị trưởng Mộ Thiên Các.
Mặc dù Mộ Thiên Các vô cùng không tình nguyện, nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn trở, ánh mắt của các thường ủy nhìn về phía Tần Mục đã có thêm một vài thứ gì đó.
Nói cho cùng, thủ tiêu dầu bẩn là hành động có lợi cho nhân dân, hành động của thị ủy cũng nhận được rất nhiều bình luận tốt. Mệnh lệnh vừa phát ra, toàn bộ thành phố đều hành động, mặc dù Du lão lục chịu thiệt, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được, trận đại quyết chiến lần này Mộ Thiên Các cũng có thể có được một số lợi ích, Mộ Thiên Các chỉ có thừa nhận sự thật để Tần Mục tạm thời kiêu ngạo, đợi đến cuộc họp luận công thưởng phạt, sẽ làm chút chuyện khác cho Tần Mục.
Có câu nói, kế hoạch không bằng biến hóa, mặc dù Mộ Thiên Các nghĩ rất hay, đợi lúc rảnh rỗi sẽ trả đũa Tần Mục, nhưng con người Tần Mục, hoặc là không chơi, đã chơi là phải chơi thật lớn, không có ý tứ đánh một thương rồi ngừng công kích.
Vì vậy, khi đại hội chiến phát ra mệnh lệnh được ba ngày, " Phiến đao đội" nổi danh của Uy Bình đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là đại sự.
Đêm hôm đó, một băng nhóm trong giới xã hội đen qua sông kêu gào, muốn "đụng độ" với Phiến Đao đội, trong thế giới băng nhóm của bọn họ, cái gọi là đụng độ chính là sống mái với nhau. Chuyện như vậy người bình thường chắc sẽ không biết được tin tức, nhưng cục trưởng công an Mạnh Phàm Khánh đã sớm nhận được báo cáo từ phía đám thủ hạ. Hắn không suy nghĩ nhiều, hắn đã đảm nhiệm chức cục trưởng công an ở Uy Bình ba năm, trong thời gian đó gặp chuyện như vậy hai lần, bình thường đợi đến khi bọn họ đánh xong, hắn mới dẫn người đi thu thập tàn cuộc, thường thường lúc này, người đã chạy hết sạch. Có ám hiệu của Mộ Thiên Các, hắn đương nhiên biết, thế lực nào đó đã bị Mộ Thiên Các hợp nhất, có bọn hắn chấn trụ Uy Bình, mặc dù có chút ý tứ một nhà độc đại, nhưng bọn hắn có một số chỗ không tiện ra tay, Phiến Đao đội này còn rất nghe lời, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao kinh tế của Uy Bình đang đi lên, chuyện ẩu đả nằm trong tay hắn, vậy mọi người sẽ nói thành phố Uy Bình đang phát triển kinh tế đồng thời cũng không quên trị an, chẳng lẽ còn sợ người khác nói gì đó?
Điều khiến Mạnh Phàm Khánh hoàn toàn không nghĩ đến chính là, khi hai đám người này đang hẹn nhau ở ngoại thành kịch chiến say sưa, không biết từ nơi nào túa ra mười mấy cỗ xe tải quân sự, từ trên xe nhảy xuống rất nhiều đại binh. Những đại binh này mặc trang phục cùng màu, trên đầu còn đội mũ che đầu, nhanh chóng khống chế hai đám người này. Có mấy người động đậy muốn phản kháng, trực tiếp bị các binh lính giơ súng uy hiếp, hoàn toàn dứt khoát, cho thấy các đại binh này có tố chất rất tốt, đồng thời cũng biểu thị những đại binh này đã được trao quyền.
Hai thế lực này là thế lực ngầm mạnh nhất của Uy Bình, những người khác đều là cá tạp rải rác, không đáng chú ý. Những bộ đội này vừa xuất hiện, thật sự khiến Mạnh Phàm Khánh toát mồ hôi lạnh, cả đêm gọi điện thoại xin chỉ thị của Mộ Thiên Các. Mộ Thiên Các mấy ngày qua không được nghỉ ngơi, Du lão lục ầm ĩ bên tai hắn mấy lần, khiến hắn có chút không chịu được, cộng thêm trong hội nghị thành viên lại làm một số chuyện uất ức, hắn đang suy nghĩ làm thế nào sử dụng chút thủ đoạn với Tần Mục, kết quả sau khi nghe Mạnh Phàm Khánh báo cáo, mồ hôi trên trán đã ướt đẫm.
Hắn nghĩ tới lợi hại, người khác cũng có thể nghĩ đến. Đợi đến lúc ban ngày, hắn nhận được điện thoại, Tỉnh ủy kêu hắn và Bạch Quang Lượng lập tức đi họp một chuyến, rất hiển nhiên chuyện này đã thọc đến phía trên.
Khi bộ đội đang tiến hành quân diễn, ngay cả lính trinh sát cũng đang làm nhiệm vụ, vì máy dẫn đường bị hỏng, kết quả đi giữa đường lại gặp hai luồng thế lực đang tiến hành sống mái với nhau, người lính có tinh thần trọng nghĩa, ngay lập tức bắt hai nhóm người trên, trong đó có mấy người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, trực tiếp bị binh lính đánh gục. Đây là báo cáo bên quân đội nộp cho phía chính quyền, cũng là tờ giấy đang run rẩy trong tay Mộ Thiên Các.
Máy dẫn đường bị hỏng, có ai tin chuyện như vậy xảy ra? Bộ đội quân diễn, người nào thông báo địa điểm? Cho dù Mộ Thiên Các là người ngu, cũng có thể phát giác đây là chuyện người khác cố ý làm, mặc dù rất vụng về, nhưng không thể tìm ra sơ hở. Nếu người khác muốn lấy cớ này, khẳng định có thể lấy đủ lý do, thí dụ như quân diễn được tổng tham mưu phê chuẩn, thí dụ như máy dẫn đường bị hỏng.
Mộ Thiên Các càng lúc càng cảm thấy khó thở, hắn không cần nghĩ cũng biết đây là thủ bút của Tần Mục. Nếu bộ đội chỉ làm như vậy cũng được rồi, nhưng bọn họ lại không khách khí, hỏi rõ phía bên Tỉnh ủy có thể xử lý loại chuyện lưu manh dùng binh khí đánh nhau này hay không, nếu năng lực chưa đủ, bọn họ nguyện ý ra tay giúp địa phương một tay.