Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đang suy nghĩ làm sao đi bước tiếp theo, cửa phòng của Vân Băng bị kéo ra. Vân Băng buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc bộ quần áo kiểu Hàn quốc đang đẩy Tây Môn Nhạn đi ra khỏi phòng.

Trên người Tây Môn Nhạn mặc bộ quần tây áo sơ mi, mang giày da, đeo một cặp kính đen, đem dáng vẻ bướng bỉnh của nàng che lấp hoàn toàn, hơn nữa cách ăn mặc như vậy đi ra ngoài đường không còn chút nào hấp dẫn ánh mắt người khác.

Tần Mục khó hiểu nhìn Vân Băng, hỏi:

- Em đang làm chuyện gì khó hiểu vậy đây?

Vân Băng cười nói:

- Nếu sớm biết Tây Môn cũng đến Châu Nghiễm, em không đến nỗi ở đây bị nhàm chán như vậy.

Tần Mục có chút giật mình, đánh giá hai cô gái, kỳ quái hỏi:

- Hai người quen biết?

- Đương nhiên.

Vân Băng rót cho Tây Môn Nhạn ly nước, ngồi vào cạnh Tần Mục nói:

- Nguyên trước kia em hỗn thế nào, anh không phải không biết. Nói cho anh biết, Tây Môn là bảo tiêu chuyên trách cho em khi ở phía nam, nếu tham dự trường hợp nào cỡ lớn, em sẽ mang nàng đi theo bên cạnh.

Tần Mục nghe được có chút không đúng, cẩn thận nhìn biểu tình của Vân Băng, không phát hiện điều gì, nghĩ lại, chỉ vào Tây Môn Nhạn nói:

- Không đúng, lúc anh đi Cửu Giang, nàng không phải là không có đi theo em sao?

Vân Băng xì một tiếng khinh miệt, không nói gì thêm, sắc mặt chợt hồng, giống như có bí mật gạt Tần Mục. Tần Mục nói thẳng:

- Vậy sau này cho Tây Môn đi theo em đi, hiện tại thân thể em không tốt, không có ai đi bên cạnh anh thật sự lo lắng.

Nói tới đây, Tần Mục thoáng dừng một chút, hơi có chút tức giận nói:

- Quan trọng là anh lo lắng người đàn bà Doãn Chiếu Cơ kia lại đây phiền em.

Vân Băng bật cười, nói:

- Con người Doãn tiểu thư rất tốt, sao anh xem nàng không vừa mắt vậy. Lúc ở Bắc Liêu anh đùa giỡn người ta nhiều lần mà nàng không tính toán với anh, đến nỗi sao?

- Nàng còn hố anh vài món đồ nhãn hiệu nổi tiếng đâu.

Tần Mục nhớ tới đồng hồ nam trên tay Doãn Chiếu Cơ, khoát tay nói:

- Tối nay anh cùng em ra ngoài đi dạo, nhìn xem năng lực cô bảo tiêu này như thế nào.

Tây Môn Nhạn đang đứng ở cửa phòng khách, nghe Tần Mục nói như vậy, chân mày thoáng nhướng lên, nhưng có kính đen che phủ nên hai người Tần Mục không phát hiện.

Vốn đã đến buổi chiều, hẳn là không còn xảy ra chuyện gì, ai ngờ Trương Thúy gọi điện tới, làm thân thể Tần Mục có chút rét run.

- Tần bí thư, có chuyện rồi, phó khu trưởng Lan Hướng Trung bị người bắt được đuôi sam.

Thanh âm Trương Thúy thật dồn dập:

- Ở Macao chơi cả đêm thua sáu mươi vạn, hiện tại ban kỷ luật thanh tra đã thành lập tổ chuyên án, tôi cùng Đại Hữu đã bị gọi qua thẩm vấn, phỏng chừng sẽ nhanh chóng thông tri cho ngài.

Tần Mục hít sâu một hơi, cả đêm thua sáu mươi vạn đại biểu điều gì, đây còn không phải là tham ô hối lộ điển hình! Hắn đến nơi này mới một ngày đã gặp phải loại tình huống như vậy, rõ ràng có người không muốn nhìn thấy khu Phổ Thượng lấy được hi vọng mà thôi.

Đi Macao đánh bạc, là quan viên chính phủ lại đi tới loại địa phương tiêu phí cao như thế, thậm chí còn thua tiền, sáu mươi vạn! Trong lòng Tần Mục co rút, đây không phải vấn đề có tiền hay không, mà là vấn đề phẩm đức tư tưởng của một cán bộ, là vấn đề bại hoại tác phong đảng.

Tần Mục bùi ngùi thở dài, Lan Hướng Trung xem ra không chỉ lần đầu đến loại địa phương kia, bằng không cũng không bị người theo dõi bắt bím tóc. Hắn biết chuyện này không phải đặc biệt nhắm vào mình, mà là vấn đề của khu Phổ Thượng. Khu Phổ Thượng là khối thịt béo, bí thư thành ủy vừa đưa ra quyết định phát triển khu Phổ Thượng, đã có người nhân cơ hội đi ra sờ cá. Muốn làm rụng một vị phó khu trưởng thật có ý tứ sao? Đây là muốn gây khó khăn cho ai?

Thế lực phân chia còn chưa rõ rệt, Tần Mục đương nhiên sẽ không tùy tiện phóng ra, nhưng tình thế như lửa xém lông mày, nếu muốn nhanh chóng mở ra cục diện không bỏ thuốc mạnh thì không được. Nhưng hiện tại thuốc mạnh đã đi xuống, không khỏi có chút chuyện bé xé to. Nếu là Tần Mục của mấy năm trước, nhất định sẽ khẩn cấp đẩy mạnh hạng mục, nhưng hiện tại trải qua nhiều lần bị người chèn ép, hắn không còn là như trước kia, bắt đầu biết cầm tài nguyên trong tay lợi dụng chỉnh hợp, đổi lấy lợi ích lớn nhất. Hai tỉnh Giang Bắc Giang Nghiễm chỉ cách nhau một con sông, có người như hổ rình mồi, nếu để một bí thư khu đảng ủy đem toàn bộ lá bài tẩy lật ra, vậy chẳng khác gì lâm nguy dưới tường.

Chuyện phiền lòng như vậy vẫn đợi ngày mai đi làm hãy đối mặt, lúc này Vân Băng cùng Tây Môn Nhạn đang chờ Tần Mục đưa hai người đi dạo. Tần Mục mới đến Châu Nghiễm, tuy rằng trước kia thường xuyên nhìn thấy trong ti vi, nhưng là lần đầu tiên đến nơi đây, đi ra ngoài dạo phố thay đổi tâm tình một chút vẫn không tệ.

Những ngày thích ý như thế cũng không có nhiều.

Vân Băng ôm cánh tay Tần Mục, Tây Môn Nhạn đi theo sau hai người ra khỏi biệt thự. Vốn Tần Mục muốn vào nội thành đi chơi, nhưng Vân Băng lại nói thích chậm rãi tản bộ, Tần Mục cũng theo ý nàng. Nhưng sắc mặt Tây Môn Nhạn có chút quái dị, Tần Mục không vạch trần mà Vân Băng lại như không nhìn thấy.

Trong không khí mang theo hơi ẩm lại ấm áp, ba người tản bộ chừng hai giờ, đều ra một thân mồ hôi. Sau khi trở lại biệt thự, Tần Mục đi tắm nước nóng, thay đổi quần áo nhẹ nhàng, ngồi trong phòng khách uống trà.

- Có tâm sự?

Vân Băng cũng đã tắm xong, mặc bộ áo bầu đi ra, ôn nhu hôn nhẹ lên má hắn.

Vân Băng thật hiểu biết hắn, lúc đang tản bộ Tần Mục chỉ ngẫu nhiên nói một câu, những lúc khác chỉ trầm mặc, điều này làm tâm lý Vân Băng trầm xuống. Nàng hiểu thật rõ tâm tư của hắn, biểu hiện như vậy nói rõ tâm tư của hắn rất nặng nề, trong ngày thường cho dù có va chạm, nhưng lúc nhàn hạ hắn vẫn luôn vô cùng săn sóc.

- Không có việc gì, yên tâm.

Tần Mục thuận thế kéo nàng đến bên người, vỗ vỗ tay nàng. Tâm tư Vân Băng cẩn mật, nếu như chuyện này nói với nàng có lẽ nàng tìm được điểm nào có thể ra tay, nhưng trong lòng Tần Mục nghẹn một bụng tức giận, bộ dạng đối chọi gay gắt của Doãn Chiếu Cơ vẫn lưu trong lòng hắn, nếu việc này để Vân Băng lẫn vào, hắn thật sự không chịu được mặt mũi, cho nên hắn chỉ cười, duỗi lưng nói:

- Yên tâm đi, vừa tới nơi này, thật nhiều sự tình dồn tới, có chút đau đầu thôi. Loại chuyện này em cũng không nên lẫn vào, yên tĩnh nuôi thai là được rồi.

Vân Băng ôn nhu cười, tự nhiên biết Tần Mục chỉ muốn an ủi nàng. Phụ nữ thông minh sẽ không luôn rối rắm ở trong một vấn đề, nàng chỉ dựa vào vai hắn, ôn nhu nói:

- Hiện tại anh đã lên tới phó sảnh cấp, không có tài xế không được đi. Em nghĩ qua, hay là để Nhạn tử làm tài xế cho anh, có nàng trông chừng anh cũng không thể tiếp tục trộm tinh, đỡ cho Tuyết Lăng tỷ lại nổi giận.

Tần Mục nhất thời nở nụ cười, nói:

- Em đó, nghĩ nhiều lắm, em không biết kỳ thật bộ dạng Tây Môn Nhạn không tệ sao, nếu là anh muốn cùng nàng phát sinh chuyện gì đó, chẳng phải là càng gần càng tốt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK