Các lão cán bộ lại phát biểu những chuyện lý thú cùng khó quên với những sự kiện xây dựng Châu Nghiễm ngày trước, nhưng đây chỉ là làm nền cho thủ đoạn của Tần Mục. Tin tức này bị Hình Bảo Bình hạ lệnh kéo dài thêm mười giây đồng hồ, mà mười giây dài ra đại bộ phận đều hướng hình ảnh Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng, mà màn ảnh dành cho lão cán bộ thì ít ỏi không bao nhiêu, chỉ chợt lóe liền qua, về chuyện tình đưa tin tức tác phong của Tần Mục vừa hé lộ, Hình Bảo Bình không mở miệng bảo hộ Tần Mục, lòng dạ mọi người biết rõ dù Tần Mục cùng vợ mình dạo phố thì thế nào, lực lượng truyền thông cường đại, rơi vào dân gian không biết sẽ biến thành ý nghĩa gì, nói không chuẩn còn xem Tần Mục là một cán bộ đồi trụy điển hình.
Khi đó sẽ không có người nào giúp người khi gặp nạn, giúp Tần Mục nói tốt, nhưng hiện tại Tần Mục không cần tốn sức đã đem vấn đề giải quyết, chuyện dệt hoa trên gấm liền có người đi ra mà làm.
Đối với việc này Tần Mục cũng hiểu được, đây là tính phức tạp cùng đa biến của quan trường. Hàn Tuyết Lăng bồi tiếp Tần Mục diễn xong vở kịch này, sau đó bay về Tây Túc, dặn Tần Mục nếu có thời gian đi thăm Doãn Chiếu Cơ, Tần Mục mặt ngoài đáp ứng nhưng trong lòng lại ném sang một bên.
Đã tới 29 tết, bộ đội Hàn Tuyết Lăng có nhiệm vụ đặc thù, vào tháng 3 sang năm sẽ tham gia đại hội thi đấu bộ đội đặc chủng quốc tế. Bởi vì lần trước quốc nội không lấy được danh hiệu gì xuất sắc, cho nên lần này tổng tham hạ lệnh, không sợ khổ không sợ mệt, vứt bỏ vinh nhục cá nhân, nhất định phải lấy được thành tích làm người ghé mắt trong đại hội thi đấu. Nếu như vậy liền làm khổ Hàn Tuyết Lăng, tết năm nay không cần nghĩ được về nhà. Vì thế Tần Mục bất mãn, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng vẫn lưu cảm xúc trên mặt mình.
Hàn Tuyết Lăng ghé tai thì thầm một câu, sau đó mặt đỏ bừng đi lên trực thăng rời đi.
Thẳng tới khi trực thăng biến mất cuối chân trời, biểu tình lưu luyến của Tần Mục mới biến mất, trong dịu dàng mang theo lạnh lẽo, nhìn Trương Chính phân phó:
- Đi, đến cục công an thành phố.
Tần Mục không phải loại người nếm thiệt thòi xong thì cúi đầu buồn bực, trong ngày thường hắn xử sự vẫn thích ôn thủy nấu ếch, sau đó giấu dao nhỏ cắt thịt. Nhưng chuyện phát sinh lần này trực tiếp lôi kéo gia đình riêng của hắn liên lụy vào, đây là chuyện mà hắn thật khó khoan dung. Hắn dặn Lưu Đại Hữu, tùy tiện tìm lý do đem chủ biên của tòa báo kia “thỉnh” tới cục công an. Đại đội trưởng hình trinh tìm người ghi khẩu cung, đây là đại án trọng án, có ai không việc gì lắm miệng hỏi này hỏi kia? Cho nên khi Tần Mục đi tới cục công an, chủ biên đã cùng Lưu Đại Hữu ngồi đối diện ngẩn người hơn một giờ, toàn thân đẫm mồ hôi.
Vốn chủ biên kia còn muốn giảng đạo lý với Lưu Đại Hữu, nhưng Lưu Đại Hữu là ai, điều lệ công an đã sớm nhớ kỹ, trực tiếp hỏi chủ biên công đạo vấn đề, cũng không nói là chuyện gì, cũng không nói phải giữ hắn thời gian bao lâu. Loại thẩm vấn kiểu lưu manh như vậy làm chủ biên hoảng sợ, những người làm công tác văn hóa, sợ nhất chính là chuyện tổn hại mặt mũi, nếu khiến Lưu Đại Hữu tức giận, lại đưa tay đánh hắn vài cái, thật sự xấu hổ cùng giận dữ muốn chết.
Hắn không biết cần khai báo chuyện gì, Lưu Đại Hữu cũng không nói, cho nên hai người cứ ngẩn người. Trong lòng Lưu Đại Hữu tính toán, trong mười văn kiện vụ án ít nhất cũng tìm được tám kiện đổ lên đầu chủ biên, tùy tiện một kiện đủ khấu lưu hắn 48 giờ, vì vậy biểu hiện thật khí thế, mà thanh thế của chủ biên ngày càng nhỏ.
Chờ sau khi Tần Mục đến, chủ biên vừa nhìn thấy hắn liền hiểu được nguyên nhân, vội vàng đứng lên giải thích:
- Tần bí thư, ngài đã oan uổng tôi, sự kiện kia không phải do tôi làm đâu.
Tần Mục cười thật vô tội, giống như không hề tức giận chút nào, nhưng càng là như thế chủ biên càng lo lắng, thanh danh Tần Mục nham hiểm ai có lỗ tai cũng hay biết. Không sợ Tần Mục làm, chỉ sợ Tần Mục cười, đây là lời nói truyền lưu nhiều nhất trong nửa năm nay. Giống như quản lý ngân hàng Châu Nghiễm, còn đang cười híp mắt bàn việc cho vay với Tần Mục, liền bị ban kỷ luật thanh tra mang đi, thật sự là một ví dụ rất sinh động.
Tần Mục lấy thuốc lá đưa cho Lưu Đại Hữu, kỳ quái nhìn qua chủ biên, Lưu Đại Hữu có chút buồn bực nhăn mày nói:
- Có vụ án trong người, hôm nay cho anh tới một chuyến vô ích, anh xem…
Nói xong Lưu Đại Hữu chỉ chỉ chủ biên, bất đắc dĩ nói:
- Vẫn đang giằng co với tôi, nói gì cũng không chịu trả lời, sự kiện kia vài ngày nữa tính sau.
Được, hai người diễn song hoàng, trực tiếp đem Tần Mục tách ra ngoài. Cùng người của truyền thông giao tiếp thật khó chỉnh, vạn nhất gặp phải kẻ không sợ sự, quay đầu lại viết ra một bài văn “chủ nhiệm văn phòng khai phát cùng đại đội trưởng hình trinh cục công an thành phố mưu toan oan uổng chủ biên của tòa soạn báo nào đó”, đủ cho Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu uống một hũ. Cho nên Tần Mục không để ý tới lời nói của chủ biên kia, trao đổi ánh mắt với Lưu Đại Hữu sau đó rời khỏi cục công an thành phố.
Hắn đến đây lộ mặt cho chủ biên biết mình đắc tội với ai, nhưng cũng không cho hắn lưu lại yếu điểm, cho dù trong lòng người này có oán hận, nhưng bởi vì Lưu Đại Hữu có trọng án nên mới tìm hắn tìm hiểu tình huống, anh có thể nói được người ta làm gì sai sao?
Tần Mục trở lại văn phòng không bao lâu, Lưu Đại Hữu đã gọi điện thoại tới. Chủ biên kia vừa thấy Tần Mục mặc kệ không hỏi chuyện hắn, trong lòng liền luống cuống, mặc kệ Lưu Đại Hữu hỏi gì chỉ nói phần báo chí kia đã thông qua xét duyệt, nhưng khi đi tới xưởng in ấn đã bị người đánh tráo, vấn đề xảy ra bên chỗ xưởng in ấn.
Sau đó Lưu Đại Hữu tùy ý tra xét, liền có kết quả. Xưởng trưởng xưởng in ấn còn có một nghiệp vụ khác, mà thương nhân vật liệu xây dựng của nghiệp vụ kia lại là trùm vật liệu xây dựng Bách Thanh Dương dẫn đường qua, quan hệ của xưởng trưởng cùng Bách Thanh Dương thật tâm đầu ý hợp. Dù sao khi Bách Long xảy ra sự cố, Văn Nhập Hải đã nói qua với Lưu Đại Hữu, chuyện Tần Mục tìm người giáo huấn Bách Long chính Lưu Đại Hữu cũng biết một phần.
Việc này xảy ra trên người Văn Nhập Hải, làm việc tay chân không sạch sẽ bị người bắt nhược điểm. Tần Mục nhắc nhở Văn Nhập Hải một câu, về phần tòa soạn báo, Lưu Đại Hữu có nhiều biện pháp gây sức ép, dù sao năm nay chủ biên kia phải trôi qua ngày tháng tâm kinh đảm hàn.