Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày đoàn người đi tới tỉnh thành tỉnh Ký Bắc. Đi xa thêm về hướng nam, xuyên qua tỉnh Ký Nam đi tới tỉnh cuối cùng trong mục đích của Tần Mục. Ký Bắc là địa phương trong kế hoạch thu thập của tổ hiệp tra của Tần Mục, vì vậy Tần Mục không chế định bước tiếp theo đi địa phương nào, mà yêu cầu tổ hiệp tra tiến hành một lần điều tra ngầm đối với cơ quan tỉnh thành tỉnh Ký Bắc.

Ban đầu như tản bộ trong sân vắng, đột nhiên biến thành lôi lệ phong hành, Tần Mục chuyển biến làm vài người trong tổ hiệp tra có chút không thích ứng. Vượt qua mấy nhân viên tiếp đãi tỉnh ủy, Tần Mục tập trung vài người trong khách sạn, sắc mặt nghiêm túc mở một buổi họp động viên.

- Nói vậy các vị đều hiểu được ý nghĩa thành lập tổ hiệp tra. Trong một mức độ nhất định, tôi không phủ nhận xây dựng tổ có chút vội vàng, nhưng mặc dù là vội vàng, nên gánh vác trách nhiệm cũng phải gánh!

Sắc mặt Tần Mục thâm trầm nhìn bốn gã tổ viên, lấy ra một phần tài liệu trong cặp công văn.

Cặp công văn của Tần Mục không lớn, Cố Ngọc Trữ có chút buồn bực nhìn chiếc cặp của hắn, giống như túi vạn bảo, từ bên trong có thể lấy ra không ít đồ vật không tưởng được.

- Đây là thư nặc danh của quần chúng vài nơi, bên trong có vài mũi nhọn thực tế trực chỉ cục, bộ môn lao động khu trực thuộc tỉnh thành không nên làm, không thể thiết thực giải quyết khó khăn của quần chúng. Mọi người xem qua một chút.

Nói xong Tần Mục đưa văn kiện cho Hoàng Đào Ba.

Hoàng Đào Ba sửng sốt, người tiếp nhận văn kiện đầu tiên thật chú ý, đây là một loại phương thức lãnh đạo tỏ vẻ xem trọng, cơ hồ là một loại ngôn ngữ quan trường công khai rõ ràng. Hắn vội vàng dùng khóe mắt nhìn qua Ngô Phượng Hà, quả nhiên phát hiện vẻ mặt hắn hiện lên kinh ngạc, một tia biểu tình không tín nhiệm xuất hiện trong thần thái của hắn.

Tần Mục cũng nhìn thấy nhưng vẫn thản nhiên, hai tay đan chéo đặt trước ngực, không để ý tới động tác cúi đầu xem tài liệu của Hoàng Đào Ba, mà tiếp tục chỉ thị:

- Đồng chí Vương Hải Nam, cô cùng đồng chí Ngô Phượng Hà một tổ, giả dạng làm công nhân viên tạp vụ từ nơi khác đến tỉnh thành làm công, tùy tiện biên lý do đi dò xét một chút thái độ công tác của bọn họ.

Nói xong Tần Mục từ bên cạnh lấy ra một phần sổ tay du lịch mà khách sạn chuẩn bị, tùy tiện chỉ vào một khu bên trong. Vương Hải Nam gật gật đầu, không nói gì. Ngô Phượng Hà nghi hoặc hỏi:

- Chúng tôi giả vờ làm người kiếm việc làm nhưng giả vờ không giống đi.

Tần Mục cười nói:

- Không yêu cầu anh giả giống hay không giống, chỉ là quan sát một chút thái độ của bọn họ.

Ngô Phượng Hà gật gật đầu, không nói gì thêm.

Hoàng Đào Ba xem tài liệu, trong lỗ tai vẫn nghe Tần Mục bố trí. Một người phụ nữ mặt lạnh lùng, một người đàn ông yêu đương vụng trộm, hai người họp lại thật sự có chút ý tứ.

Tần Mục ho khan một tiếng, tiếp tục nói:

- Đồng chí Cố Ngọc Trữ, cô cùng đồng chí Hoàng Đào Ba đi tới một ít địa phương mà dân chúng bình thường hay tụ tập giải thích tình huống một chút, nhất là sự thật liệt kê trong tài liệu, cần phải điều tra cho rõ ràng. Ân, nhiệm vụ này do đồng chí Hoàng Đào Ba nắm chắc tiết tấu cùng từng bước đi của sự việc, đồng chí Cố Ngọc Trữ nhất định cần phối hợp tốt, việc này phi thường trọng yếu.

Trong lòng Hoàng Đào Ba lộp bộp, Tần Mục đem việc này giao cho hắn phụ trách, còn chiếm địa vị chủ đạo, bố trí như thế không khỏi có chút âm hiểm. Vô luận mình có thể đạt tới mục đích nhiệm vụ hay không, ít nhất trong lòng Ngô Phượng Hà mình đã dựa vào Tần Mục, điều này sẽ làm hai người bọn họ sản sinh mâu thuẫn nhất định.

Hoàng Đào Ba ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Mục, phát hiện hắn không lộ chút biểu tình, mà diễn cảm bình tĩnh nhìn hắn cười cười, nói:

- Đồng chí Đào Ba, tôi biết cho mọi người đi xuống quần chúng có chút khó khăn, nhưng khó khăn cũng nên vượt qua, giải quyết khó khăn của dân chúng mới là căn bản chúng ta thành lập hiệp tra thôi.

Vừa rồi Tần Mục bố trí giống như không có lòng dạ nào, giờ phút này hắn lại nói rõ ràng ý tứ: Tôi chính là cố ý cho anh làm như vậy, cố ý sảm hạt cát trong liên minh giữa anh cùng Ngô Phượng Hà. Không phải bình thường anh hay giúp tôi nói tốt sao, hiện tại tôi cho anh cơ hội được xem trọng, chuyện này khó khăn khá lớn, anh làm thì làm, không làm cũng phải làm. Bằng không những lời anh đã nói trước kia tôi có thể xem như anh đầu cơ trục lợi, đồng chí như vậy thật không tốt đâu.

Rốt cục là quan cao một cấp đè chết người, Hoàng Đào Ba cảm thấy trong miệng chát đắng. Hắn đẩy kính mắt, cắn răng, sửa sang lại thần sắc nói:

- Tần chủ nhiệm, anh yên tâm đi, tôi nhất định làm tốt.

Tần Mục không phải không chứng kiến sắc mặt khó xem của Hoàng Đào Ba, nhưng hắn lại giả vờ như không để ý, hài lòng gật đầu nói:

- Có khó khăn gì trực tiếp báo cáo, có thể giải quyết kiên quyết giải quyết. Mọi người thương lượng chút chi tiết hành động, tôi đi gọi điện thoại.

Nói xong Tần Mục đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi tới một góc gọi điện thoại cho Cao Bằng.

Nửa tháng này Tần Mục cố ý chậm lại lộ trình, tuy có tâm tư quan sát tổ viên, nhưng trọng yếu hơn là muốn phối hợp động tác của Cao Bằng. Bên chỗ Cao Bằng không bình tĩnh, tổ hiệp tra của Tần Mục đi tới chỉ sợ đầu tiên đụng phải họng súng chỉ sợ là Cao Bằng. Quan hệ không hòa thuận, sẽ có chút người chỉ hận Cao Bằng va chạm tai họa lần này.

Tin tức mà Cao Bằng nói với Tần Mục quả nhiên không vượt ngoài sở liệu của hắn. Từ khi Cao Bằng bày ra trạng thái làm quan thanh liêm, không chết không ngừng, lão tổng của ba công trường xảy ra sự cố không hẹn mà cùng nhảy ra, nộp tiền phạt, nhận thẩm tra, Cao Bằng cơ hồ không cần ra khí lực gì thì họ đã chịu phối hợp. Cùng lúc đó người đứng đầu trong huyện cũng tìm hắn nói chuyện, dặn Cao Bằng lấy đại cục làm trọng, lấy việc xây dựng kinh tế huyện Bình Triêu làm trọng, phải chú ý đến ảnh hưởng. Ý tứ ẩn hàm không cần nói cũng biết, chính là dặn Cao Bằng đừng tùy tiện nói lung tung, chuyện này hãy coi như đã xong.

- Bên trong này khẳng định có tấm màn đen.

Cao Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.

Tần Mục mỉm cười, tấm màn đen khẳng định là có, điểm này không cần nghi ngờ. Nhưng trong tấm màn đen rốt cục đề cập tới mấu chốt nào, cuối cùng đạt tới độ cao gì, cũng phải nắm chắc được. Nhân dân đều nói có tham quan thì bắt, có vi phạm pháp kỷ thì tra xét, chuyện làm sao lại đơn giản như thế?

Tần Mục xoa xoa đầu, theo tin tức Cao Bằng truyền tới có thể phân tích ra, tấm màn đen bên Bình Triêu tuyệt đối không chỉ ở trong huyện mà thôi. Có thể làm cho bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đứng ra làm người hòa giải, thoạt nhìn phạm vi đề cập sẽ càng rộng hơn một ít.

Rốt cục là đem sự tình dừng bước tại Bình Triêu hay là đả kích trong phạm vi lớn, đây là mức độ mà Tần Mục nên nắm chắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK