- Tần bí thư, phía sau có người theo dõi chúng ta.
Tây Môn Nhạn lạnh lùng nói:
- Sau khi rời khỏi Tứ Yến, phía sau vẫn có xe đi theo chúng ta, mặc dù đổi biển số mấy lần, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được.
Tần Mục nhìn qua kính chiếu hậu, quả nhiên có một chiếc xe con bám theo phía sau. Tây Môn Nhạn lái xe cũng không phải quá nhanh, với đặc tính của chiếc xe phía sau có thể vượt qua rất dễ dàng. Nhưng chiếc xe vẫn thong thả bám theo phía sau, không phải tài xế là người mới, chính là người đó có mưu đồ.
- Lần này chúng ta đến đây đã kích thích thần kinh của một số người.
Tần Mục cười híp mắt nói. Tình huống bây giờ càng ngày càng phức tạp, Tần Mục rất muốn vén tấm màn này lên, xem bên trong rốt cuộc có những gì. Hắn cấp tốc suy nghĩ, dặn dò Tây Môn Nhạn lái xe cẩn thận, đến khu nghỉ ngơi, xem xem chiếc xe này có phải đi theo bọn hắn hay không.
Hơn mười ngày gió êm sóng lặng, khiến Tần Mục cũng cảm thấy không thích ứng. Bản thân hắn cảm giác trong lòng có chút mạo hiểm, cuộc sống quá mức bình yên ngược lại không phù hợp với hắn. Đối với một người trong quan trường mà nói, ổn định quá độ đại biểu vững bước lên chức, nhưng Tần Mục đi đường khác, hiệu quả cũng rất không tệ.
Bất luận nhìn từ phương diện nào, điều kiện của Tần Mục giống như được trời ưu ái, nếu cam tâm sống cuộc sống bình yên, vậy không còn gì thsu vị. Hắn nhìn sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, đột nhiên toát ra một câu:
- Cứ đi với tốc độ cao như vậy, rất dễ gặp chuyện không may?
Tây Môn Nhạn không rõ hắn nói như vậy có ý gì, chỉ ừ một tiếng, qua hồi lâu mới giải thích:
- Tần bí thư xin yên tâm.
- Chạy cẩn thận không thừa, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ lại một đêm.
Tần Mục từ từ nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên, hơn một giờ sau, Tây Môn Nhạn tìm được một khu nghỉ ngơi không tệ. Chiếc xe màu đen bám theo phía sau bọn họ cũng dừng lại. Ngoài dự liệu của Tần Mục, chiếc xe con bỗng nhiên mở cửa, người từ trên xe đi xuống là người quen cũ của Tần Mục, cũng là con cờ hắn đặt ở thành phố Cửu Giang, Quách Tự Tại.
Quách Tự Tại mang trên mặt nụ cười vô cùng bất đắc dĩ, đi tới trước mặt Tần Mục, vươn tay ra nhiệt tình hỏi han. Tần Mục mặt không biến sắc nói chuyện với hắn, muốn mời Quách Tự Tại ở lại khu nghỉ ngơi trò chuyện.
Rất hiển nhiên, Quách Tự Tại có chuẩn bị mới đến, tin tức hắn mang đến cũng làm cho Tần Mục thấy buồn cười. Lời mời lần này, thật ra cũng không phải Dương gia chủ đạo, mà là chủ ý của vị tân bí thư thị ủy Cửu Giang, chủ yếu người ra mặt chính là Phó thị trưởng thường vụ Quách Tự Tại. Thì ra, tân bí thư hiện tại muốn cắm rễ ở Giang Bắc, thủ đoạn càng phát càng sắc bén, không chỉ bằng mặt không bằng lòng với lực lượng của Dương hệ ở Cửu Giang, thậm chí bắt đầu kích động lợi ích của phái trung gian, thời gian gần đây đấu với thị trưởng Phó Ngọc Bình khí thế ngất trời.
Tân bí thư có quan hệ thâm hậu nhất ở kinh thành, còn Phó Ngọc Bình cũng là cán bộ nổi danh cả nước, sau khi xuống địa phương công tác, cũng có một số người nhìn không vừa mắt. Gần đây, tân bí thư muốn đem khai phá mảnh đất Thành Tây, bị Phó Ngọc Bình cường liệt kháng cự. Mảnh đất trống kia là nơi tạo nên uy danh cho Phó Ngọc Bình, mặc dù bây giờ còn chưa xây dựng, nhưng hợp đồng với bên Australia sẽ được ký kết rất nhanh, phía bên Australia tỏ vẻ, chỉ cần có thể xây dựng một trạm phát điện nhỏ ở đập nước, chuyện ký hợp đồng sẽ vô cùng nhanh chóng.
Rơi vào vòng luẩn quẩn này, tân bí thư muốn xây dựng nơi đó thành một khu biệt thự hạng sang, hiệu quả và lợi ích kinh tế có thể nhìn thấy rõ ràng, còn Phó Ngọc Bình bắt được chuyện hợp đồng không tha, đem chuyện này báo lên Tỉnh ủy. Dương Hổ phía bên tỉnh ủy trực tiếp chọn lựa thái độ lập lờ nước đôi, biểu thị công việc bên trong thành phố Cửu Giang, do bí thư và thị trưởng căn cứ tình huống tự hành động, trong đó không có gì ngoài ý tứ tọa sơn quan hổ đấu. Cục diện hiện giờ của Cửu Giang chính là hỗn loạn, ai cũng muốn kiếm một chén canh bên trong, nhưng vì Tần Mục mới tạo thành cục diện như bây giờ.
Sau đó, Phó Ngọc Bình lại đem chuyện này đặt lên người tổ hiệp tra, nói rõ chuyện này là do tổ trưởng Tần Mục của tổ hiệp tra và nguyên bí thư thị ủy Cửu Giang Từ Hồng Thanh liên hiệp thỏa thuận. Như vậy lại chọc đến chỗ đau của tân bí thư. Hôm đó hắn phát hỏa trong buổi họp, nói thẳng để vị Tần tổ trưởng kia sang đây nhìn xem có phải đập nước của Cửu Giang có thể xây dựng trạm phát điện hay không, nếu có thể xây dựng, đó chính là bên Australia cố ý từ chối, thành phố Cửu Giang hoàn toàn có lý do huỷ bỏ hạng mục này. Bí thư thị ủy vốn là người đứng đầu, phân lượng nói chuyện nặng hơn thị trưởng rất nhiều, còn Phó Ngọc Bình là nữ đồng chí, còn nhận được lời khen bên Trung Nam Hải, khiến bí thư thị ủy cũng không có cách nào dùng thủ đoạn mạnh tay ra lệnh cho nàng.
- Ý của anh là, tôi có nằm cũng bị trúng đạn?
Tần Mục cười khổ không dứt.
Quách Tự Tại cũng bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Lời nói của Diệp bí thư trong hội nghị..., cũng không biết làm sao lại truyền tới tai Tỉnh ủy, kết quả là xảy ra chuyện năm thành phố liên hiệp mời Tần bí thư.
Hắn nói xong lời này cũng ngậm miệng không nói gì nữa, nhưng từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra, rất hiển nhiên không dám gật bừa với cách làm của Tỉnh ủy Giang Bắc, Dương gia vẫn muốn cho Tần Mục khó xử.
Tần Mục cười nói:
- Sống ở đâu thì yên ở đấy, tôi cũng không có năng lượng lớn như vậy, tới đây quen biết một số bằng hữu, cũng không tệ.
Tần Mục cũng không nói rõ, nhìn tình hình Dương gia cũng biết những chuyện mình làm ở Phổ Thượng Châu Quảng đã đẩy mình tới đây, tâm tư cũng đủ ác độc. Ai nói bọn họ là tọa sơn quan hổ đấu, Tần Mục thấy bọn họ là đổ thêm dầu vào lửa mới đúng.
Tần Mục lại mỉm cười, nói:
- Không nói chuyện này nữa, Quách thị trưởng à, Cửu Giang các anh đãi khách thật nhiệt tình, đón tôi cũng đón từ Tứ Yến.
Tứ Yến là thành phố đầu tiên của Giang Bắc mà Tần Mục đến, cũng là nơi Tây Môn Nhạn hoài nghi.
Quách Tự Tại cười khổ nói:
- Thật ra cũng không phải là cố ý chú ý Tần bí thư. Mấy ngày qua cục khí tượng quốc gia ban bố báo động màu cam, nói sông Mẫu Thân xuất hiện ngọn lũ cao từ trước đến nay rất hiếm thấy. Công tác sửa chữa đập nước của Cửu Giang chúng tôi luôn là lo lắng của mọi người, vì vậy mới phái một số người đến các thành phố liên hợp chống lũ.
Khi hắn nói lời này, ánh mắt có chút mơ hồ, Tần Mục cũng không muốn làm rõ.