Lão gia tử run run rẩy rẩy đứng lên, vươn ngón tay gầy gò chỉ vào trán Hàn Đại Bình nói:
- Năm xưa lão gia tử ở trong chiến tranh, trên chiến trường chưa từng nhăn mày một lần nào. Cái gì công nghệ cao, cái gì vệ tinh xác định vị trí, đó đều là chó má, từ trong lòng đã đi sợ người ta, anh còn có thể chiến thắng?
Lão gia tử thở phì phì phất phất tay, nhìn bác sĩ ra lệnh:
- Tôi đi ngủ một giấc, bọn hắn thích đi thì đi, không thích đi thì mặc kệ, không đãi ăn cơm!
Lão gia tử trực tiếp ném bỏ nhóm đại lão quân đội, đi thẳng về phòng ngủ. Bác sĩ cười khổ nói với mọi người:
- Các vị lãnh đạo, lão thủ trưởng không thể động giận, bằng không không tốt cho thân thể.
Hàn Đại bình bất đắc dĩ phất phất tay nói:
- Đi thôi, chọc lão gia tử tức giận, ảnh hưởng thật không tốt đâu.
Một đám người không có cách nào, mặt xám mày tro rời khỏi Tần gia đại viện. Bọn hắn thật không ngờ khi xe của mình đã đi xa, Tần lão gia tử đang ở trong tiểu viện cất tiếng cười to:
- Tiểu tử Tần Mục, rốt cục là con cháu Tần gia, đủ bá đạo đủ hào khí, thằng nhóc này nếu đặt vào niên đại kháng chiến, nói không chuẩn có thể mang ra một đội quân át chủ bài!
Lời đánh giá này bị các bác sĩ nghe được trong tai, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trong lòng thầm run sợ.
Tần Mục cùng Vân Băng bay thẳng đến Mỹ, sau đó trực tiếp chạy tới Seatle, ở nơi này gặp mặt Ruth cùng Quý Chí Cương. Thấy Tần Mục đến, Quý Chí Cương thật không biết nên nói gì, vẻ mặt Ruth hứng thú đánh giá Vân Băng, cười nói:
- Tần tiên sinh, bạn gái của ngài đều xinh đẹp như vậy, làm thuộc hạ như tôi phi thường có cảm giác nguy cơ.
Tần Mục khoát tay nói:
- Được rồi Ruth, tôi ở Mỹ không lâu đâu, hẳn phải về liền, có hai chuyện cần nhờ hai người hợp tác.
Đây là chuyện khẩn cấp phi thường, Tần Mục không biết sau khi mình về nước còn có thể kiên trì bao lâu, chỉ có thể đưa Tina ra ngoài để nàng trở thành cánh tay của chính mình. Một nhân tài siêu cấp xuất hiện, cho dù Tần Mục có lỗi lớn bao nhiêu cũng có thể triệt tiêu một bộ phận, huống chi Tần Mục căn bản không có lỗi.
Những chuyện liên tục xảy ra phải giải quyết trong mấy ngày, Tần Mục lần đầu cảm giác có áp lực lớn như thế. Có áp lực mới có động lực, lần này Tần Mục phát hiện sinh mệnh chân chính không nên chỉ đấu tranh trong những khoa phòng nho nhỏ kia, mà là ở địa phương, ở chiến tích thực tế.
- Thật sự thấy mệt mỏi đâu.
Nằm trên giường lớn trong khách sạn, Tần Mục nhìn lên trần nhà, lần đầu lộ ra lời nói này. Quý Chí Cương cùng Ruth đang bận rộn việc của Tina, Tần Mục cùng Vân Băng muốn nghỉ ngơi một ngày sau đó mới về nước.
Vân Băng đang tắm rửa, Tần Mục suy nghĩ con đường sau này nên đi như thế nào. Chuyện này xảy ra, mặc kệ cuối cùng là ai thắng ai thua, xuất phát từ lo lắng về chiến lược, Tần Mục khẳng định không thể tiếp tục lưu lại Bộ tin tức, địa phương kia thật sự có quá nhiều chuyện mẫn cảm.
Lúc trước Tần Mục đi vào Bộ tin tức là vì giúp Hạ Chân, làm như vậy xem như bồi dưỡng quan hệ của mình trong thủ đô, nhưng thật không ngờ Hạ Chân đảo mắt lại đem Tần Mục xem như lợi thế ném ra ngoài, điều này hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của Tần Mục. Từ đó về sau Tần Mục cảm giác tiết tấu của mình luôn chậm nửa nhịp, hoàn toàn không còn thích ý như lúc ban đầu ở Bắc Liêu. Điều này làm hắn phi thường khó chịu, lại vô cùng áp lực.
- Này, nghĩ gì thế?
Vân Băng lau tóc đi ra, ném áo tắm cho Tần Mục, nói:
- Mau nhanh đi tắm đi.
Tần Mục nhìn nàng, vỗ vỗ lên giường nói:
- Hôm nay muốn tâm sự một chút, nằm với anh một chút được không?
Vân Băng nghe Tần Mục nói chuyện trịnh trọng, gật gật đầu, ôn nhu ngồi lên giường, nhìn hắn không nháy mắt.
- Cần nói gì đây?
Vân Băng hé miệng cười:
- Có chuyện phiền lòng sao?
- Kỳ thật đây cũng là chuyện tốt.
Vân Băng giúp Tần Mục phân tích:
- Người trẻ tuổi luôn cần rèn luyện cái nhìn đại cục.
Tần Mục nhất thời ngậm miệng, đầy ý xấu đánh giá Vân Băng, gật gật đầu đứng dậy thuận tay cầm khăn tắm.
- Ai, không phải anh nói cần nói chuyện sao, đi đâu vậy?
Vân Băng hỏi.
- Nói chuyện như vậy thật khó chịu, anh đi tắm rửa một chút, ôm em rồi nói.
- Anh đó, sao càng ngày càng mồm mép láu lỉnh đây? Nguyên cảm thấy anh thiếu niên già trước tuổi, hiện tại lớn tuổi rồi, ngược lại như trẻ con đây?
Vân Băng mắng một câu, nhưng động tác đã phản bội nàng, nàng bò lên giường kéo mền phủ lên.
Tắm rửa xong hai người uống rượu, ôm chặt lấy nhau.
Khi tình đến thâm sâu, Tần Mục vuốt tóc Vân Băng, nói:
- Hay là anh mua cho em một đảo nhỏ đi, nếu anh thật sự không còn chỗ nào để đi, sẽ chạy tới chỗ em tị nạn.
Vân Băng nhắm nghiền mắt, ôm chặt lấy hắn, vô ý thức nói:
- Được, được, được, là anh nói, là anh nói.
Tần Mục ân một tiếng, ôm chặt lấy nàng.
Qua cuộc mây mưa, Vân Băng nằm trong lòng Tần Mục, dùng ngón tay vạch mũi hắn, bộ dạng uể oải cười nói:
- Nói chuyện cần phải giữ lời đó.
Tần Mục nở nụ cười, nói:
- Được, nói chuyện sẽ giữ lời, nhưng phải chờ anh xong chuyện này đã.
Vân Băng bật cười, đập đầu vai hắn, u oán nói:
- Ai, chờ sau khi trở về, còn không biết có bao nhiêu nữ nhân đang chờ anh đâu, còn nhớ tới em sao?
Tần Mục nhăn mày, nói:
- Không nhiều lắm, thật sự không nhiều lắm.
- Vậy anh còn muốn bao nhiêu?
Vân Băng tức giận nhổm người lên hỏi.
Tần Mục nở nụ cười, ôm nàng vào lòng, nói:
- Hiện tại Bộ tin tức, Cục quyền tài sản tri thức, Quản gia thậm chí là Hàn gia đều như hổ rình mồi với anh, có thể đi qua được cửa ải này hay không thì thật khó nói, mặc kệ có mấy hồng nhan tri kỷ, đến lúc đó xuyên qua song sắt nhìn anh, thật sự là thú vị.
- Anh cứ nói lung tung đi.
Vân Băng hừ một tiếng, tức giận nói:
- Em cảm thấy do anh không chịu nhìn rộng rãi một chút, nắm tài nguyên lớn nhất trong tay, tại sao phải theo chân bọn họ chơi loại trò chơi nhỏ nhặt này chứ.
Tần Mục mỉm cười, hỏi:
- Em cảm thấy anh nên đem nhà xưởng tinh viên đưa ra sao?
Vân Băng gật đầu, đáp:
- Chỉ cần đưa ra nhà xưởng tinh viên, đây chính là chuyện lớn. Mặc dù quốc gia có tài chính trù bị nhà xưởng tinh viên, nhưng sẽ kéo chậm bước phát triển cải cách. Đồng dạng, rốt cục nên đặt nhà xưởng ở địa phương nào, đây mới là vấn đề anh nên u sầu.
Ánh mắt Tần Mục càng ngày càng trong sáng, lời này của Vân Băng vạch trần người trong mộng. Lời của nàng quả thật không sai, vừa đưa ra nhà xưởng tinh viên, cho dù có lực cản lớn bao nhiêu, cũng sẽ tan thành mây khói trong chốc lát.
Nhưng nếu như thật sự thành lập nhà xưởng tinh viên, rốt cục nhà xưởng là tư hữu hay quốc hữu, đây là vấn đề khó chọn lựa nhất. Vân Băng nhìn thấu tình thế rõ ràng, nhưng đối với việc phân phối ích lợi vẫn kém hơn Tần Mục.
- Nếu cửa ải này phải xuất động nhà xưởng tinh viên mới có thể giải quyết, anh thật quá uất ức.