Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Tần Mục không nói gì, nhưng Lưu Chính Nguyên có thể nhìn ra được thần sắc thất vọng của hắn. Trong Thanh Thao này, người nào không biết Tần bí thư là lãnh đạo diệu thủ thiên thành, có không ít thương nhân luôn nghĩ đủ biện pháp kết giao với Tần Mục, hi vọng được vị bí thư trẻ tuổi kia chỉ điểm. Không cần nói đâu xa, chỉ nhờ vào một câu của Tần bí thư, ba hương trấn mở ra xí nghiệp trở thành đồng minh với Vạn Yến, nhờ vậy mà trở nên thành công.

Trong lòng Lưu Chính Nguyên vô cùng hối hận, hận không thể cầm thái đao chém vợ cùng cậu em vợ cho Tần Mục nhìn xem quyết tâm của mình. Tần Mục thấy gương mặt giận dữ của hắn, không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai hắn lên xe bỏ đi.

- Phải đó, lão Lưu, có kỹ năng ông giết hai chị em tôi đi, nhìn xem ông có được yên thân không?

Hứa Bình được em trai bênh vực, khiến Lưu Chính Nguyên không thể tiến lui, liền khởi lên tính tình muốn giật lấy cây gậy kia.

Lưu Chính Nguyên bị hai chị em khiến tâm phiền ý loạn, hung hăng ném gậy xuống đất, chỉ vào hai người mắng:

- Đồ hư hỏng chỉ biết làm hư việc nhiều hơn là thành công, mấy người có biết hôm nay Tần bí thư đã nói gì với tôi, nói gì với tôi!

Hắn căm giận dùng chân đá lên cây gậy kia, lại ôi một tiếng quát to, đạp trúng cây gậy làm chân đau đớn kêu lên.

Hứa Quân vội vàng ngăn cản chị mình, không cho bà ta tiếp tục gây nháo, nhìn Lưu Chính Nguyên nói:

- Anh rể, anh rể, xin anh bớt giận, hôm nay xem như tôi đến không, đồ vật kia tôi sẽ gom tiền trả lại cho người ta, anh nói một chút rốt cục đã xảy ra chuyện gì đi?

Lưu Chính Nguyên cũng không còn cách nào, để Hứa Quân dìu vào phòng, lúc này mới đem chuyện Tần Mục muốn làm đại sự tại Tư Lạc Ngõa nói lại cho hai chị em nghe qua một lần.

Hứa Bình quyệt miệng nói:

- Hàng năm đều nói cải cách, hiện tại chẳng phải cũng nửa chết nửa sống, theo tôi còn không bằng nghe theo lời Quân tử, nói với cấp trên làm chút lợi ích thực tế là tốt nhất.

- Bà biết cái gì!

Cơn tức mới áp xuống của Lưu Chính Nguyên lại dựng lên, hận không thể một cái tát lên miệng Hứa Bình, quát:

- Đó gọi là nhận hối lộ, cái gì mà lợi ích thực tế, nếu sự tình bị chọc ra chính là mất đầu! Bà hỏi Hứa Quân xem, nếu hùn vốn tôi còn cơ hội làm giám đốc nữa hay không, tôi còn dám mang chút đồ vật về nhà nữa hay không! Thân thích của bà muốn mua tủ lạnh, có thể cho bà mua theo giá gốc nữa hay không?

Hứa Bình là một phụ nữ nông thôn không văn hóa, quay đầu nhìn Hứa Quân. Hứa Quân ngượng ngùng nói:

- Chị, không nghiêm trọng như vậy, ai không có việc gì tới tra mình ah.

Những lời này xem như gián tiếp thừa nhận lời của Lưu Chính Nguyên.

Trong lòng Hứa Bình lộp bộp, chỉ vào Hứa Quân liền mắng lên, cái gì mà lòng lang dạ sói là hỗn đản, lời mắng quê mùa ùn ùn, đem lời mắng Lưu Chính Nguyên ném ngược vào thân đứa em trai.

- Được rồi, đừng mắng nữa, bây giờ phải ngẫm lại làm sao cứu lại đi.

Lưu Chính Nguyên thở dài một hơi, châm điếu thuốc buồn rầu nói.

Hứa Quân bị chị gái mắng tối tăm mặt mày, thật cẩn thận hỏi:

- Anh rể, nếu đi theo Tần bí thư anh có được ưu đãi gì hay không, nếu không có lợi ích thực tế, tôi xem anh cũng đừng quản Tần Mục nói gì, anh không cùng một hệ thống với hắn, sợ hắn cái gì?

- Đã nói cậu suốt ngày trà trộn với dân lưu manh, có tiền đồ gì. Lời nói của Tần bí thư, một ngụm một cây đinh, hắn nói có thể cứu được Tư Lạc Ngõa ai dám không tin.

Lưu Chính Nguyên chỉ chỉ lên trần nhà, nhỏ giọng nói:

- Có người, còn rất lợi hại.

Lần này hai chị em Hứa gia xem như hoàn toàn hiểu rõ, Tần bí thư tính toán kéo Lưu Chính Nguyên một phen. Ánh mắt hai người nhất thời sáng lên, bắt đầu cân nhắc làm sao bổ cứu tình hình bất lợi.

- Chậm, Tần bí thư đã nói chuyện này hắn không có ý định quản, ngày mai bảo tôi qua văn phòng một chuyến, đó là chuẩn bị lấy tôi khai đao ah.

Lưu Chính Nguyên thở dài nói, mỏi mệt tựa vào sô pha, miệng lẩm bẩm:

- Ba mươi năm vất vả, ba mươi năm vất vả, kết quả vẫn là công dã tràng.

Hứa Bình bị bộ dạng của Lưu Chính Nguyên hù sợ, vội vàng kéo em trai bảo hắn nhanh nghĩ biện pháp. Hứa Quân chớp mắt, đột nhiên nói:

- Anh rể, anh nói xem, nếu chúng ta đem nhân vật đứng sau lưng gài bẫy Tần bí thư nói với hắn, có thể đem việc này xóa bỏ hay không?

Lưu Chính Nguyên mạnh mẽ bật dậy, ánh mắt lóe sáng trừng mắt nhìn Hứa Quân, lớn tiếng nói:

- Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa, có người âm Tần bí thư?

Hứa Quân gật đầu nói:

- Phải đó, lần này tôi đến thương lượng với anh chuyện đó, không phải người của ngoại xí mà là người Hoa chúng ta.

Lưu Chính Nguyên như nắm bắt được rơm rạ cứu mạng, gọi Hứa Quân đem toàn bộ sự tình nói với mình. Đợi sau khi Hứa Quân nói xong, Lưu Chính Nguyên gật đầu nói:

- Là tin tức này. Tần bí thư không thể làm gì Tam Tinh, nhưng đối với những người kia thì vẫn có chút thủ đoạn.

Nói xong vỗ vỗ Hứa Quân cười to nói:

- Được, tiểu tử xem như dựng lên một công. Nếu Tần bí thư đã xen vào việc này, tôi sẽ kéo da mặt nói với hắn, nhìn xem vụ án của cậu trong cục công an thành phố có thể tốn chút tiền rồi cho qua hay không.

Hứa Quân tuôn mồ hôi lạnh, lắp bắp hỏi:

- Cục công an…thành phố?

- Vô nghĩa! Người ta đã chú ý cậu thời gian dài, nếu không phải muốn buông dây dài câu cá lớn, cậu đã sớm đi vào.

Lưu Chính Nguyên quét mắt nhìn vợ, phát hiện thần sắc Hứa Bình hoảng sợ nhìn mình, trong ánh mắt tràn ngập chờ đợi.

Loại cảm giác này thật tốt, Lưu Chính Nguyên nghĩ thầm.

Ngày hôm sau vừa mới đi làm, Lưu Chính Nguyên đã gõ cửa văn phòng Tần Mục. Tần Mục chưa quay về Đằng Long mà ở lại bên phòng làm việc nghỉ ngơi. Nghe tiếng gõ cửa, hắn liền lên tiếng mời vào.

Giờ phút này Lưu Chính Nguyên mang theo thái độ thừa nhận sai lầm mà tới, đi vào cửa thấy Tần Mục đang viết gì đó, không dám quấy rầy, đừng bên bàn làm việc.

Tần Mục ngẩng đầu, gọi Lưu Chính Nguyên ngồi xuống, giải thích mình có một văn kiện quan trọng cần nhanh chóng xử lý, dặn hắn ngồi chờ một chút.

Lưu Chính Nguyên khiêm tốn mời Tần Mục cứ làm trước, nhìn nhìn cái bàn trống rỗng, trong lòng bất ổn. Trên bàn không có nước trà, tình thế thật không ổn định.

Hắn ở nơi này miên man suy nghĩ, Tần Mục cũng không chú ý hắn, đang chăm chú viết một phần báo cáo. Hiện giờ đã là năm 96, trong lòng hắn nhớ mãi trận lũ lụt thật lớn năm 97, báo cáo phi thường chặt chẽ, tinh tế cẩn thận với tiêu đề lớn trên đầu trang: Đề nghị phục kiểm công trình thủy lợi Trung Quốc.

Bên trong báo cáo, Tần Mục căn cứ tư liệu điều tra được trong ngoài nước cùng sự đoán trước về thời tiết năm 97, cùng lượng mưa, xu thế đỉnh lũ thực tế hàng năm trong nước, lưu loát viết hơn mười trang, đưa ra bố cục chỉnh thể về công trình phòng thủy của quốc gia còn có những thiếu sót đáng tiếc nào, cần phải chuẩn bị sẵn sàng chống cự trận lũ tương lai sắp đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK