- Mấy gian nhà giản dị ở Phổ Thượng, xây một gian dời một gian, muốn làm việc thì lưu lại, cảm thấy điều kiện khó khăn gian khổ không chịu nổi thì về nhà nghỉ ngơi, tôi sẽ cho nghỉ phép, tuyệt đối không làm khó bọn họ.
Trương Thúy nhất thời nở nụ cười, nói:
- Tần bí thư, mọi người đều nói lâu ngày gặp lòng người, ngài đây tính toán dùng lửa nóng nướng ếch ah.
Tần Mục cười ha ha, đi tới bên cửa sổ, chống nạnh, một tay vung lên, khí phách hào hùng nói:
- Trương tỷ, chị nhìn khu Phổ Thượng đi, hoàn toàn là một địa phương chưa phát triển, chiến tích của chúng ta sẽ từ nơi này mạnh mẽ phát ra.
Tần Mục sẽ không dễ dàng biểu lộ dã tâm của mình, khi tình thế hiện tại còn chưa trong sáng, hắn đã bừa bãi nói ra dã tâm của mình, Trương Thúy nhìn vào trong mắt, trong lòng thầm nghiền ngẫm, hậu chiêu của Tần Mục vẫn luôn là trước thấp sau lên cao.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, sắc mặt của Tần Mục đẫm màu vàng. Hắn híp mắt nhìn ra phương xa, nụ cười tự tin thản nhiên nở rộ.
Mang theo một phần tâm tình hài lòng, Tần Mục quay về biệt thự, vốn hắn đang định nói chuyện với Vân Băng, ai ngờ sau khi đẩy cửa lại thấy Doãn Chiếu Cơ đang ngồi trong phòng khách nhàn nhã uống trà, sắc mặt liền trầm xuống.
- Tần bí thư, đã lâu không gặp.
Doãn Chiếu Cơ nở nụ cười như hồ ly tinh, khiến trong lòng Tần Mục âm thầm đề phòng.
- Doãn tiểu thư, thoạt nhìn cô thật sự nhàn rỗi, có thể yên tâm ngồi uống trà, sinh ý nhất định rất không tồi ah.
Tần Mục thay dép lê ngồi xuống đối diện nàng. Trong phòng bếp truyền ra thanh âm đinh đinh đang đang, hẳn là Vân Băng đang nấu cơm, điều này làm Tần Mục đau lòng, có lẽ hắn nên tìm người giúp việc.
- Nhờ lời chúc của Tần bí thư, giá phòng Nhật Bản lại tiêu thăng lên độ cao mới.
Doãn Chiếu Cơ hé miệng cười, nhưng trên vầng trán tràn đầy vẻ hung hăng khiêu khích.
- Nga?
Tần Mục nhướng mày, khẽ cười nói:
- Doãn tiểu thư quả nhiên ánh mắt như đuốc, có thể ở thời điểm này còn dám giữ bất động sản Nhật Bản, quả thật phải làm cho tôi tán thưởng đúng là nữ trung hào kiệt.
Nhưng Tần Mục lại đánh giá thấp nữ nhân lâm vào “tình yêu”, Doãn Chiếu Cơ uống một hớp trà, thản nhiên nói:
- Tần bí thư, ngài tuy có tài năng xây dựng, nhưng ở phương diện tài chính ngài nên học tập cho giỏi một chút.
Tần Mục đang định khuyên nhủ Doãn Chiếu Cơ, nhưng đúng lúc này Tây Môn Nhạn đã từ trong kêu lên:
- Ăn cơm!
Lời gọi của nàng trực tiếp đem cuộc nói chuyện của hai người hoàn toàn cắt đứt.
Ba phụ nữ một bàn diễn, suốt một bữa cơm, lỗ tai Tần Mục tràn ngập những lời bàn luận từ quần áo đến trang sức, từ bất động sản đến thời trang xe, khiến hắn vội vàng và cơm, sau đó trốn về phòng ngủ, chỉ lưu lại tiếng cười khúc khích của ba cô gái.
Qua một đêm, tới bảy giờ sáng Tần Mục đi ra phòng ngủ, thấy phòng của mấy cô gái vẫn không động tĩnh, liền nhẹ chân nhẹ tay rời biệt thự. Đêm qua nếu một mình Doãn Chiếu Cơ ngủ lại, hắn nhất định sẽ không cho nàng ngủ chung với Vân Băng, cũng may còn có Tây Môn Nhạn ở lại.
Thức dậy sớm, Tần Mục đầy hứng thú đi bộ về hướng nội thành. Từ biệt thự chạy tới Phổ Thượng cũng phải tốn một tiếng thời gian, hắn đi bộ chỉ là vì rỗi rảnh mà thôi.
Vừa đi một lát hắn đã cảm thấy mệt mỏi, vừa vặn cách đó không xa có cửa hàng mở cửa sớm, Tần Mục lau mồ hôi, đi tới khu bán điểm tâm.
Vừa đi vào Tần Mục chợt giật mình, một người trung niên hơn năm mươi đang nhìn chằm chằm hắn. Tần Mục nhận thức người này, hắn đã nhìn thấy trong tấm ảnh mà Trương Thúy đưa qua, là một thương nhân thực lực phi thường hùng hậu bên khu Hoàng Dương, nếu xưng là thương nhân đầu tư đứng đầu cũng chuẩn xác. Làm cho Tần Mục không tưởng được chính là một thương nhân giàu có như Mẫn Khản Kim lại một mình đến quán bình dân ăn sủi cảo, trong tay còn cầm bánh quẩy, miệng nhai dưa muối.
Hai người chưa từng gặp mặt nhưng thật hiển nhiên hai bên đều biết lẫn nhau. Trong lòng Tần Mục rùng mình, gọi một chén sủi cảo, tìm bàn trống ngồi xuống. Ánh mắt Mẫn Khản Kim di chuyển theo hắn, sau đó đứng dậy tính tiền rời đi.
Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng từ trong ánh mắt Mẫn Khản Kim, Tần Mục đã phát hiện một ít không tầm thường. Hắn nhìn chằm chằm mình cả buổi, rõ ràng là nhận thức mình, nhưng lại cố tình không đến chào hỏi. Việc này nói rõ vấn đề gì, là kiêng kỵ nhận thức một quan viên chính phủ hay là có chuyện khó nói? Nếu như đáp án là phần trước, chỉ sợ bên Hoàng Dương chướng mắt mình. Mẫn Khản Kim là nhà đầu tư của Hoàng Dương, đương nhiên là nhận được tin tức.
Động tác của Tần Mục trở nên thong thả, hắn hành động như vậy trong Phổ Thượng, khẳng định có không ít người chướng mắt hắn, hơn nữa hắn đã đưa ra mệnh lệnh dời khỏi khu Hoàng Dương, tự nhiên sẽ có người đem tin tức cấp cho bên kia. Tần Mục biết khi Hoàng Dương cắt điện cơ quan của mình, đã mang theo hương vị uy hiếp cảnh cáo bên trong, mà mình không đưa ra thỏa hiệp, không gặp mặt đám người Ngôn Thừa Binh ăn cơm, ngược lại đưa ra thủ đoạn cứng rắn, vậy đối phương sẽ hiểu mình nhất định muốn khai phát khu Phổ Thượng, sắc mặt tự nhiên là không tốt.
Tuy rằng Tần Mục đã có chủ ý quyết định điệu thấp, đây là dựa theo trình tự mà đi, nhưng nếu người khác muốn thò tay lên địa bàn của hắn, cho dù là tượng đất cũng tức giận nhảy dựng, huống chi là Tần âm nhân?
Nghĩ đến đây, Tần Mục gọi điện cho Lưu Đại Hữu, lúc này có lẽ hai vợ chồng đang tản bộ, cho nên cũng không ngại quấy rầy họ. Quả nhiên Lưu Đại Hữu đang chuyển động gần bên cơ quan khu Phổ Thượng, báo cáo với Tần Mục lại có người thường xuyên hoạt động, có thể muốn vây công khu nhà trệt đang xây dựng.
Có mệnh lệnh của Tần Mục, mấy đội thi công cùng khởi sự, nhà trệt chuyên dùng làm chủ văn phòng đã bắt đầu đánh nền. Vốn là dùng ứng phó việc công, Tần Mục cũng không tính toán xây tốt, một khi hắn khai phá được lỗ hổng khu Phổ Thượng, dãy phòng này cũng phải phá bỏ, cho nên Tần Mục đã chỉ thị qua càng rẻ càng tốt, tốt nhất là dùng ván ép mà làm. Nói thì nói vậy nhưng cũng không thể thực sự mà làm, cho nên đội thi công dự tính đánh nền, chỉ là tận lực giảm bớt chi phí. Theo trong lời nói của Lưu Đại Hữu, khi đánh nền đã làm tinh thần cư dân nơi này khẩn trương, khi hắn đi qua đã nhìn thấy một nhóm cư dân tụ tập cúi đầu thương lượng gì đó.
Tần Mục cười lạnh, hỏi:
- Lưu đại ca, tôi hỏi anh, chính phủ có trả tiền bồi thường cho bọn hắn hay không?
Lưu Đại Hữu liền trả lời:
- Có, khẳng định có, tôi đã cùng tiểu Thúy tra xét qua, là dựa theo giá thị trường năm đó bồi thường, không hề kém chút nào, nga, hình như còn nhiều hơn giá thị trường một chút, bởi vì sốt ruột khai phát nên giá cả không thiệt thòi cho họ.
Tần Mục ừ một tiếng, tiếp tục hỏi:
- Nếu như vậy những cư dân kia vì sao còn sống ở chỗ này, không nhanh chóng dời đi? Nếu đã trả tiền bồi thường cho họ, nhà đất đều đã thuộc về thành phố, bọn họ đã không có đất cũng không nhà, còn có tư cách gì ở lại chỗ đó?