Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong âm thanh của Dương Yếp mang theo nức nở. Tần Mục cảm giác trên tay nóng bỏng, vội vàng buôn tấm rèm ra, ý định đi tiểu đã bay mất, có thể nói có chút chật vật chạy ra khỏi phòng tắm, thuận tiện đóng cửa lại.

Hắn hoảng hốt đi ra phòng khách, Tần Mục thở hổn hển. Tại sao Dương Yếp ở trong phòng tắm thì hắn không rõ lắm, duy nhất biết rõ ở đó có nàng, Tần Mục bụng dưới bốc hỏa. Khoa học chứng minh rạng sáng là thời điểm cưng cứng hưng phấn nhất của nam nhân, Tần Mục cảm giác mình không khắc chế được, muốn đẩy phòng tắm đi vào, cứ như vậy biến Dương Yếp thành nữ nhân của mình.

Hắn tiếp một ly nước lạnh, uống cạn, cảm giác vẫn chưa đủ, lại uống một ly, sau khi uống hai ly nước, hắn thở dài một hơi, lại sờ trán và ổn định tâm thần.

- Anh sợ cái gì?

Giọng tịch mịch của Dương Yếp vang lên phía sau. Tần Mục chưa có hồi thần, hắn nện cái thùng nước. Hắn không biết vì sao sinh ra tức giận như thế, hình như đang tự trách mình, cũng đang trách Dương Yếp.

- Anh sợ cái gì?

Dương Yếp tiếp tục hỏi một câu.

- Tôi sợ cái gì? Làm sao cô biết tôi sợ cái gì?

Tần Mục ngẩng đầu lên, nhìn qua trần nhà thì thào tự hỏi.

- Tôi thấy quá nhiều người, trong mắt của tôi mỗi người đều mang theo mục đích.

Dương Yếp nói nhỏ: 

- Bọn họ tặng tiền và trang sức cho tôi, tiền đưa tới phòng của tôi, tặng xe thể thao, bọn họ tặng tôi các đồ vật đắt đỏ, tôi biết rõ mục đích của họ chỉ có một, chính là đạt được tôi. Nhưng mà anh giúp tôi, tôi có thể nhìn ra được hình như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tôi cảm thấy anh quen tôi, thậm chí quen tôi thật lâu.

Sau lưng Tần Mục không có tiếng bước chân, nhưng mà âm thanh cua Dương Yếp đang tới gần. Nàng đứng sau lưng Tần Mục, ôn nhu hỏi:

- Thế nhưng mà mục đích của anh là gì, chẳng lẽ trợ giúp tôi chỉ là giúp tôi thôi sao? Tôi không tin, anh cũng không tin.

Tần Mục thở dài, hắn chẳng lẽ nói cho Dương Yếp biết, hắn đến từ tương lai, hắn biết rõ vận mệnh của nàng thế nào, kỳ thật lúc nàng ở Bắc Liêu đã hương tiêu ngọc vẫn, cũng đã nhảy lầu tự tử rồi? Đây là vấn đề nan giải, ưa thích Dương Yếp chiếm hữu bao nhiêu vị trí trong lòng Tần Mục, đây là chuyện hứn không hiểu.

- Tôi đã thấy không ít quan chức, bọn họ biểu hiện ra cao cao tại thượng, nhưng mà sau lưng chỉ là người bình thường, cũng có thất tình lục dục bình thường, cũng có tham ô, vì cái gì anh không như bọn họ?

Tần Mục ân một tiếng, cười khổ nói: 

- Làm sao cô biết tôi không như bọn họ chứ? Tôi cũng có, tôi cũng có tài sản sau lưng, kỳ thật tôi không khác gì bọn họ, nói trắng ra có lẽ tôi buông lưỡi câu dài câu cá lớn.Dương Yếp cười rộ lên, Tần Mục cảm thấy đôi tay vờn quanh bụng của hắn. Xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng hắn có thể phát giác được cánh tay của Dương Yếp run nhè nhẹ, giống như đã hạ quyết định khó khăn.

- Kỳ thật tôi cũng là người bình thường, người khác dùng các phương thức khác nhau theo đuổi tôi, tôi không động tâm, thế nhưng mà anh không theo đuổi cái gì, lại làm cho tôi cảm thấy được anh đáng giá cho tôi phó thác.

Dương Yếp lúc này úp mặt vào lưng Tần Mục.

Tần Mục buổi sáng đi làm còn đang suy nghĩ chuyện Dương Yếp nói lúc rạng sáng. Dương Yếp có chút vò đã mẻ lại sứt, kỳ thật cũng nhìn thấu tình thế hôm nay, quyết tâm tìm một người dựa vào. Hắn không có cự tuyệt Dương Yếp, chỉ là hắn suy nghĩ chuyện của mình và Dương Yếp cho kỹ càng.

Viên Khắc Chấn buổi sáng lại đi tới văn phòng của Tần Mục, nói vài câu chuyện phiếm với Tần Mục. Hắn bộ dáng nhàn hạ, giống như không có gì sầu lo, nói gần nói xa vẫn là mời Tần Mục gặp Tô Tân. Tần Mục có chút kỳ quái, vừa bị từ chối nhưng lại mời thêm nhanh như vậy, Viên Khắc Chấn tựu không biết mất thể diện sao? Hắn có thể ở trong bộ tin tức thời gian dài như vậy, đạt được bộ trưởng Bùi Hải Đào tín nhiệm, chẳng lẽ chút nhãn lực không có sao?

Càng như vậy thì Tần Mục càng coi chừng, rốt cuộc Viên Khắc Chấn và Lô Tân muốn làm cái gì, nếu có chuyện thì Tần Mục không làm rõ được, nhưng mà khoa nghiên cứu tạm thời không mua sắm sản phẩm của Lô Tân đâu.

- Viên khoa trưởng, gần đây quân đội phi thường không hài lòng với tiến độ của khoa nghiên cứu, chuẩn bị trực tiếp điều người tham gia khao nghiên cứu, ai, chuyện không dễ xử lý nha.

Tần Mục mang theo ám chí nói ra.

- Đúng vậy, chuyện của Lô Tân có chút không đúng, đây không phải là đang tìm cơ hội nhận lỗi với Tần khoa trưởng sao.

Viên Khắc Chấn uống một chén trà, nói: 

- Việc này ông ta đã sớm làm rồi, kéo thời gian dài như vậy, không lột da là không tốt.

Những lời này nói là chân tâm thật ý, cũng nói ra Viên Khắc Chấn xác thực mua sản phẩm thông qua Lô Tân. Tần Mục trầm ngâm một chút, nhìn xem ra được bàn tính của Lô Tân không chịu nổi. Tần Mục là quan, Lô Tân là thương, cũng không sợ hắn làm cái gì, nhưng mà Viên Khắc Chấn chiếm vị trí gì trong đó thì Tần Mục không nhìn thấu.

- Cuối cùng chúng ta vẫn đánh giá cao đội ngũ tri thức của mình rồi, vẫn nên xem lại tố chức của đội ngũ khoa học thôi.

Tần Mục mỉm cười nhàn nhạt, nói:

- Về phần Lô lão bản nha, như vậy đi, chiều chủ nhật cùng uống trà

Tần Mục rốt cuộc vẫn đáp ứng, cũng không muốn Viên Khắc Chấn lại như kẹo da trâu dính vào hắn mãi không buông.

Con mắt Viên Khắc Chấn sáng ngời, nói ra: 

- Vẫn là Tần khoa trưởng đại nhân có đại lượng, được, chuyện này quyết định thế đi, tôi sẽ báo cho hắn ta.

Mục đích đã đạt được, Viên Khắc Chấn lại mượn chuyện phúc lợi quan tâm tới khoa nghiên cứu nói vài câu với Tần Mục, muốn thời điểm thanh minh sẽ cộng bù, Tần Mục cười tỏ vẻ cảm tạ, nhưng mà trong nội tâm lại khinh bỉ với biểu hiện của Viên Khắc Chấn, đắc tội người ta lại tu bổ quan hệ, còn tưởng sẽ nguyên vẹn như xưa sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK