Vừa đi chậm rãi, Tần Mục vừa dùng ánh mắt nhìn quyển sách trong tay. Trong sách có dòng chữ dùng bút lông cứng viết: Quân Hồn – Phương Tù.
Phương Tù! Tần Mục giật mình, hai chữ quân hồn thoạt nhìn là thứ mà lão nhân này nhớ mãi không quên. Cuộc đời của ông cống hiến cho quân đội, thật giống như Hàn lão gia tử cùng Tần lão gia tử. Nghĩ đến đây Tần Mục không khỏi nhớ tới Hàn hệ tại thủ đô, trong đầu đột nhiên hiểu ra, lão thủ trưởng Phương Tù cùng bí thư Phương Chấn Bang, nói không chuẩn là vì chuyện trong quân đội mà trở mặt.
Nghĩ đến đây, khóe môi Tần Mục lộ ra nụ cười nhẹ. Một người trung với quân đội, đương nhiên hi vọng con của mình có thể kế thừa mình, ở bên trong “Những năm tháng tình cảm thiêu đốt mãnh liệt” không phải từng có diễn xuất hay sao? Quân nhân thế hệ trước xác thực từng trải qua chiến tranh, so với đời sau càng thêm thể hội đất nước gặp xâm lược như thế nào, quân nhân làm sao tồn tại, cảm tình đối với quân đội người đời sau thật sự khó lý giải. Có lẽ bí thư Phương Chấn Bang bởi vì không chịu nổi quyết định của lão nhân nên mới trở mặt với cha mình?
Tần Mục chỉ làm ra suy luận mà không có định luận, trong chuyện chính trị, đem chuyện vu vơ biến thành lợi thế chính là bước đầu tiên xuống dốc, hắn cũng không ngu ngốc như vậy.
Tần Mục đẩy lão nhân đi về phía trước, từ xa nhìn thấy một hồ nước nhỏ sóng gợn lăn tăn. Nói là hồ nước, cũng không phải nước lặng, mơ hồ còn có thanh âm tiếng nước chảy truyền đến.
Lão thủ trưởng cảm thán một câu:
- Cả đời này không có quá nhiều thời gian dừng lại, hiện giờ cao tuổi, nên có thời gian nghỉ ngơi.
Tần Mục cười tiếp một câu:
- Lão nhân gia ngài đây, muốn nghỉ ngơi thật khó mà làm được, còn có rất nhiều địa phương cần ngài chỉ dẫn phương hướng đâu.
Hiện tại hắn đã biết, Tần lão gia tử chủ chính Bắc Liêu, Hàn lão gia tử là đại lão quân khu thủ đô, vị kia của Dương gia đã qua đời thì độc quyền Giang Bắc, mà vị lão gia tử Phương Tù này chỉ sợ ở quân khu Châu Nghiễm cũng là một nhân vật nói một không hai. Chỉ nhìn hồ nước này, nếu không phải danh tác cũng không làm được. Vừa rồi Tần Mục nói chuyện cứng rắn, người ta đã nói sang chuyện khác, nếu hắn còn không biết theo lời nịnh bợ một chút, thật sự là không biết cách làm người.
Lão thủ trưởng như nghĩ đến việc gì đó, hít sâu một hơi dài, đang định nói chuyện, di động của Tần Mục chợt vang lên. Hắn xấu hổ xin lỗi, đi sang bên nghe điện thoại. Lẽ ra được nhân vật trọng yếu tiếp kiến, hắn phải khóa máy, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ chuyện của Lan Hướng Trung, biết hôm nay Ban kỷ luật thanh tra sẽ tìm mình, làm sao dám tắt máy, vạn nhất họ không tìm được hắn, dù hắn đã báo cáo ở bộ nhân sự hai ngày trước nhưng muốn giải thích cũng thật khó khăn.
Quả nhiên đoán đúng, là điện thoại bên ban kỷ luật thanh tra, muốn Tần Mục đến có việc. Điều này lộ ra điểm kỳ quặc, công tác của ban kỷ luật thanh tra không phải luôn đi xuống địa phương dẫn người đi hoặc là trực tiếp nói chuyện, vì sao lại gọi điện thoại đến? Cuộc điện thoại này làm trong lòng Tần Mục vừa mừng vừa sợ, mừng là chuyện của Lan Hướng Trung cũng không ảnh hưởng gì tới mình, sợ là muốn mình đến chỗ ban kỷ luật thanh tra, chỉ sợ còn có việc gì đó đang chờ đợi hắn. Ban kỷ luật thanh tra của thành phố phó tỉnh cấp, trà ở nơi đó thật không dễ uống ah.
Tần Mục cầm điện thoại nói với đồng chí bên ban kỷ luật thanh tra mình sẽ lập tức đi qua. Hắn không nói mình đang ở chỗ lão thủ trưởng, nếu nói người bên kia khẳng định sẽ dặn mình xử lý xong việc bên này trước, nhưng nếu để tin tức rơi vào trong tai lão thủ trưởng, Tần Mục sẽ biến thành người như thế nào, còn chưa bò lên lão hổ đã bắt đầu dám cáo mượn oai hùm? Loại chuyện mất nhiều hơn được Tần Mục chắc chắn sẽ không làm, về phần sẽ bàn luận vấn đề gì với lão thủ trưởng, cũng không thể gấp gáp, hiện giờ bước ra một bước không nhỏ, cuộc sống sau này vẫn còn dài.
Không cần phải lập tức phát triển Phổ Thượng ngay bây giờ, chỉ cần có thể làm lão thủ trưởng thả ra ý kiến, nói rằng cho phép Phổ Thượng khai phát, như vậy Tần Mục xem như đã thành công. Thời gian cấp bách, có gấp gáp bao nhiêu cũng không thể chỉ trong hai ba tháng làm cho Phổ Thượng dựng lên lầu cao, Tần Mục cần làm chính là một loại thái độ của vị lão thủ trưởng này. Chỉ cần miệng lão nhân nới lỏng, còn khó khăn gì đây? Cư dân địa phương sao? Trong lòng Tần Mục phát ra tiếng cười lạnh.
Lão nhân nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, liền khoát tay, nói:
- Cậu đúng là không tệ, đi gặp mặt tôi cũng không làm chậm trễ công tác, đi làm việc của cậu đi, làm xong lại đây ngồi một chút, nói với Phương Chấn Bang, nếu muốn đem Phổ Thượng biến thành khu công nghiệp hóa chất ô nhiễm nghiêm trọng, chờ lão đầu tử này chết rồi nói sau.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, lão nhân lại lộ ra một tin tức, nguyên lai khu Phổ Thượng chuẩn bị xây dựng thành khu công trường hóa chất, vậy thì thật không tốt lắm. Hắn đương nhiên không đem ý nghĩ này nói ra, chỉ xin lỗi lão nhân, hỏi thăm lão nhân có cần hắn đẩy xe lăn trở về hay không, nghe lão nhân nói không cần mới rời khỏi biệt thự. Cuộc nói chuyện lần này tiến triển rành rành, ý tứ của lão nhân không phải muốn ngăn cản khai phát khu Phổ Thượng, mà là không cho phép khu vực này biến thành địa phương bị ô nhiễm. Quả thật, một bên là quân khu, còn tiếp giáp với Hong Kong cùng Macao, nếu bị ô nhiễm, ảnh hưởng đối với thành thị tiêu chí thật không tốt, Tần Mục thật sự không có ấn tượng tốt đối với việc xử lý chất nước bẩn của nhà máy hóa chất, cũng nhìn ra được sở dĩ lão nhân cứng rắn không buông lời, kỳ thật là vì yêu thương Phương Chấn Bang.
Nếu ở trên cao tầng có người trúng ý vị trí của Phương Chấn Bang, chỉ cần nói hắn đưa ra quyết sách không rõ, gây ô nhiễm toàn thành phố cũng đủ cho Phương Chấn Bang chịu đau khổ.
Lão thủ trưởng đưa ra tin tức này là muốn thông qua Tần Mục nhắn nhủ với Phương Chấn Bang sao? Tần Mục ngồi trên xe cười khổ, lão nhân kia dựa vào điều gì cho rằng mình có thể nói chuyện trước mặt bí thư thành ủy đây? Thật sự quá đề cao hắn.
Đợi Tần Mục rời đi, lão nhân mở một hộp nhỏ bên cạnh xe lăn lấy ra di động, bấm dãy số, sau đó cười ha hả trong điện thoại: