Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Hoàng Đào Ba đuổi theo Tây Môn Nhạn, sự việc càng có ý tứ. Tần Mục đã nói với bên thành ủy, Tây Môn Nhạn là đồng chí tổ hiệp tra, nàng đi làm công việc lại có người phải đi theo, như vậy Hoàng Đào Ba chẳng khác gì biến thành kẻ tiểu nhân.Tuy rằng chuyện này không ai nói rõ, nhưng Tần Mục vì chiếu cố mặt mũi của chính mình cùng thành ủy, nói không chừng sẽ cấp cho Hoàng Đào Ba mang vào giày chật thật khó xem.

Đây là chỗ cao thâm của người làm lãnh đạo! Hoàng Đào Ba thật sự bất đắc dĩ. Tần Mục ở bên Ký Bắc trêu chọc sở trưởng sở lao động, đến bây giờ còn chưa truyền ra tin tức gì bất lợi với Tần Mục, nếu Tần Mục thật sự làm ra đại sự, Hoàng Đào Ba không dựa dẫm với hắn thì tiền đồ sẽ biến thành sầu lo. Cho dù người mà hắn chọn lựa đứng thành hàng có năng lượng bảo hộ được hắn, cũng có năng lượng giúp hắn bước thêm một bước, nhưng hắn thật không dám khẳng định người nọ đồng ý bỏ ra khí lực lớn như vậy.

Trong lòng quay cuồng đủ loại ý niệm, Hoàng Đào Ba đi theo sau Tần Mục thêm một lát, bắt đầu đi lên ngọn núi nhỏ.

Phó Ngọc Bình vừa đi vừa nói:

- Tần chủ nhiệm, chúng ta cũng không cần phải lên ngọn núi này đi? Có lẽ họ không có trong nhà gỗ, cả phiến núi rừng này đều do họ trông giữ đâu.

Tần Mục cười cười nói:

- Lần này đi xuống công tác, chỉ là đi xem một chút mà thôi. Những người giữ rừng sống cũng không dễ dàng, nếu đã đến đây vẫn đi nhìn xem thì tốt hơn.

Tần Mục đã quyết định, Phó Ngọc Bình cũng không tiếp tục kiên trì. Khi phát triển khu cảnh điểm nơi này, bà cũng chưa từng dùng qua thủ đoạn gì quá khích để làm việc, đây là ưu thế duy nhất khi một người phụ nữ phụ trách công trình nơi này, nhìn bước chân mạnh mẽ của Tần Mục, bà không phải không có ác ý nghĩ đến, nếu để cho những người khác trong thành ủy phụ trách việc này, nói không chuẩn sẽ thống ra sai lầm. Lúc trước ngọn núi này có một thôn nhỏ, hai gã quan chức phụ trách khai phát bên thành ủy vận dụng một ít thủ đoạn phi thường, đã bị những lão nhân bảy tám mươi tuổi trong thôn liên tục đến đại viện thành ủy kêu oan khiến bọn hắn choáng váng đầu óc, vì vậy lâm trận đổi tướng, đem Phó Ngọc Bình điều tới nơi đây quản lý.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Ngọc Bình nhất thời sáng ngời. Nếu để cho Tần Mục nhìn thấy mấy người giữ rừng, hơn nữa còn biết được hai người phụ trách lúc trước từng phạm phải sai lầm, đây chẳng phải càng thêm biểu hiện năng lực của mình? Sự mẫn tuệ trong chính trị quan trường làm trong lòng bà kinh hoàng, thoát lui ra sau một chút, đem một thân tín trong nhóm cán bộ gọi đến, thấp giọng dặn dò vài câu.

Người nọ nhanh chóng gật đầu, nhìn nhìn Tần Mục sau đó nhanh chóng chạy về một con đường khác lên núi.

Lúc này Phó Ngọc Bình mới đuổi theo Tần Mục, thở gấp nói:

- Tần chủ nhiệm, bước chân của anh thật quá nhanh, tôi đuổi theo không kịp.

Một lời nói hàm chứa hai ý nghĩa, vốn là thủ đoạn mà người trong quan trường thường sử dụng.

Tần Mục mỉm cười, nói:

- Bí thư Ngọc Bình, tôi phải phê bình cô một chút.

Trong lòng Phó Ngọc Bình vui vẻ, phê bình thì cứ phê bình, còn đổi cả xưng hô làm gì. Đừng nhìn Tần Mục có thể làm con của bà, nhưng quan chức thủ đô đi xuống dưới luôn lớn hơn một cấp, huống chi không ai biết Tần Mục, vậy hắn đổi xưng hô liền rất có ý nhị, bên trong ẩn dụ lại có thêm một tầng thân cận, cũng là cách khẳng định đối với công tác của Phó Ngọc Bình, về phần nội dung phê bình, bà căn bản không lo lắng như trước đó. Vừa rồi Tần Mục đã đem ý niệm trong lòng nói ra, cho nên lời phê bình có giọng điệu như nói giỡn.

Tần Mục không làm cho Phó Ngọc Bình thất vọng, chỉ chỉ cán bộ đang lên núi nói:

- Tôi chỉ là đi xem điều kiện cuộc sống của đồng hương, cô xem cô đi, còn phái người để cho họ phải chuẩn bị, làm vậy thật không tốt, nếu bị người nói tôi nhiễu dân, tôi sẽ đảm đương không nổi.

Phó Ngọc Bình cũng nở nụ cười, nói:

- Tần chủ nhiệm chỉ muốn quan tâm cuộc sống của người dân, chúng tôi làm tấm gương còn không kịp, làm sao có ai dám nói ngài không đúng đây. Mọi người nói có phải hay không?

Bà vừa hỏi, đương nhiên mọi người cùng hưởng ứng. Tần Mục vội vàng xua tay nói:

- Cũng không thể nói như vậy, không thể nói như vậy.

Không khí càng lúc càng hòa thuận, mọi người nói chuyện cũng không còn vẻ mặt nghiêm trang như trước. Đây là cán bộ từ thủ đô đến thị sát, những cán bộ đi theo suốt vài năm cũng chưa có cơ hội gặp mặt một lần, lần này có cơ hội đối mặt tiếp xúc cùng lãnh đạo, ai không muốn lưu lại ấn tượng tốt, nói không chuẩn còn có cơ hội thăng chức thật nhanh.

Hoàng Đào Ba càng nghe càng không biết làm sao, có chút hối hận đã tham gia vào tổ hiệp tra này. Nhưng nếu đã xảy ra vấn đề, nên giải quyết vẫn phải giải quyết, xem ra dù mình mạo hiểm cũng phải tìm bên kia báo cáo một chút tình huống.

Vừa lúc đó Tần Mục chợt nói với Hoàng Đào Ba:

- Đồng chí Đào Ba, vất vả anh một chuyến. Chúng ta đến trong nhà đồng hương cũng không thể để cho họ chiêu đãi chúng ta đi, không bằng đi chuẩn bị chút thức ăn, trưa nay chúng ta tùy tiện ăn một bữa trên núi vậy.

Những lời này của Tần Mục giống như hung hăng đập vào trong lòng Hoàng Đào Ba, khiến hắn ngẩng phắt đầu lên. Người này chẳng khác gì đi guốc trong bụng hắn, loại cảm giác này khiến Hoàng Đào Ba sinh ra do dự, rốt cục có nên thừa dịp này cung cấp tin tức cho bên kia hay không đây?

Bên cạnh có một cán bộ xoay chuyển ánh mắt, thầm nhủ đây là một cơ hội tốt, vội vàng cười nói:

- Tần chủ nhiệm, để tôi đi đi, tôi vốn là người của thôn này, khu vực này tôi quen thuộc hơn.

Tần Mục nga một tiếng, tùy miệng hỏi:

- Vậy anh phải nói thật cho tôi biết, khi khai phát khu này, có gặp phải vấn đề nào đó không dễ điều hòa hay không?

Cán bộ kia liền nói:

- Mỗi một hạng cải cách đều phải kéo theo không ít tầm mắt người khác, nhưng được Phó bí thư dẫn dắt, mấy vấn đề này đều đã được giải quyết ổn thỏa.

Tần Mục gật gật đầu, không khỏi nhìn cán bộ kia vài lần. Người này thật biết nói chuyện, không hề che giấu vấn đề gì, ngược lại lấy vấn đề ra làm chăn đệm, hiển lộ công tích của Phó Ngọc Bình, thật hiển nhiên đây cũng là phe phái của bà ấy đi.

- Phó bí thư, dưới tay quả nhiên nhân tài đông đúc ah. Mọi người cùng nhau hợp lực, có vấn đề luôn có thể giải quyết.

Tần Mục gật đầu nhìn cán bộ kia hỏi:

- Anh phụ trách công tác nào?

Mọi người liều mạng dốc khí lực muốn lưu ấn tượng cho Tần Mục, hiện tại đều đỏ mắt nhìn cán bộ kia. Chủ nhiệm tổ hiệp tra hỏi thăm tên tuổi, mọi người cơ hồ đều có thể chứng kiến tiền đồ tốt đẹp của hắn. Cán bộ kia cố gắng dằn nén đôi tay phát run, để thanh âm rõ ràng rơi vào tai Tần Mục:

- Tôi phụ trách thăm dò thế núi cùng kiểm tra sông ngầm.

Tần Mục gật đầu nói:

- Tốt lắm, vậy phiền toái anh một chuyến, không có việc gì khó khăn đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK