Tần Mục vẫn thử đưa ra một câu dò xét, đưa cho Ôn Mại một điếu thuốc.
Ôn Mại lúng túng mỉm cười, loay hoay tìm bật lửa trong túi. Chiếc bật lửa ZIPPO của Tần Mục đã đưa cho Lưu Đại Hữu, mấy ngày qua cũng không hút thuốc, cho nên vỗ vỗ miệng túi nói:
- Thật là, tôi cũng không có bật lửa.
Tôi cũng không có bật lửa! Những lời này hắn nói rất trầm bồng du dương, khiến Ôn Mại cảm nhận được mùi vị không tầm thường bên trong, nhất thời ngừng động tác tìm bật lửa, chậm rãi lấy điếu thuốc khỏi miệng. Tay hắn khẽ run rẩy, khiến điếu thuốc cũng rung động.
- Tần bí thư, tôi sẽ đi thương lượng lại với bên ngân hàng, xem có thể hòa hoãn thêm một thời gian không.
Ôn Mại khẽ cắn răng, chỉ hận không thể quất mình mấy bạt tai, chỉ dựa vào tâm kế và thủ đoạn của Tần Mục trong thời gian này cũng biết hắn không phải một người hiền, bao nhiêu nhân vật trong thành phố cũng dừng bước trước mặt Tần Mục, tại sao mình lại nghe những lời của Vương Bằng, chạy đến đây giở trò chứ? Cũng may chuyện báo cáo cũng không phải chuyện đường đột, mặc dù Tần Mục nhận thấy bên trong có ẩn tình, nhưng cũng không nói toạc ra, chứng tỏ Tần Mục cũng không có ý nghĩ đóng băng Ôn Mại.
- Lão Ôn à.
Tần Mục đổi cách gọi, lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh ra một cái bật lửa, tự mình châm thuốc cho Ôn Mại, ý vị sâu xa nói:
- Phổ Thượng chúng ta hiện tại chính là một giàn hoa, không có gạch. Cho dù chỉ là một giàn hoa, cũng phải toàn diện chống đỡ, anh nhất định phải giúp tôi ổn định tốt phía sau.
- Nhất định, nhất định.
Ôn Mại hiện tại chỉ hận không lập tức thoát khỏi nơi này, làm gì còn có thể nói những lời khác?
Tần Mục ha hả cười nói:
- Tôi cũng biết, chuyện bên ngân hàng không dễ nói, nếu không phải nhờ anh chống đỡ, chúng ta đã sớm không chịu nổi rồi. Mấy ngày nay, cực khổ cho anh rồi.
Ngón tay Ôn Mại lại khẽ run rẩy, những lời này nghe làm sao cũng có chút không ổn, thật giống như Tần Mục đang có ý nghĩ ướp lạnh mình.
Anh chính là phải có cảm giác sợ hãi. Trong đầu Tần Mục xẹt qua ý nghĩ như vậy, sau đó dùng giọng nói vô cùng coi trọng :
- Nhưng anh cũng không thể đặt trọng trách này xuống, giàn hoa này, anh vẫn phải giúp tôi tiếp tục chống đỡ.
Ôn Mại đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn Tần Mục. Lúc này, đầu óc của hắn như vang lên tiếng ông ông, trong đầu chỉ hiện lên câu nói quen thuộc của con trai: Nhân sinh thay đổi rất nhanh, thật sự là quá kích thích.
Tần Mục mỉm cười rất khoan hậu, nhìn vào mắt Ôn Mại, quả nhiên đan xen đủ mọi cảm xúc chua cay mặn ngọt.
- Tần bí thư. . .
Ôn Mại biết đây không phải lúc cảm động, nhưng không biết tại sao không thể thốt nên lời.
Tần Mục giống như không phát hiện, cúi đầu nhìn báo cáo, chỉ vào một mục trong đó nói:
- Năm mươi vạn này, chúng ta sẽ suy nghĩ, có thể trả trong mấy ngày gần đây. Phía bên Hồng Kông sắp tới đây khảo sát thị trường, trong đó có mấy người tính tình nôn nóng, chúng ta có thể giúp bọn hắn đáp cầu dắt mối, để bọn họ tiếp xúc với bên ngân hàng.
Ý tứ của Tần Mục không cần nói cũng biết, chính là nhắm ánh mắt về phía thương nhân Hồng Kông, sau đó nghĩ cách nhượng xuất chút lợi ích của Phổ Thượng cho bọn hắn, để bọn họ đến ngân hàng mà Phổ Thượng đang vay nợ vay tiền, đến lúc đó dù thế nào ngân hàng cũng phải nể mặt Phổ Thượng, tuyệt bút vung lên xóa bỏ khoản vay năm mươi vạn này.
Đoán chừng đến lúc đó, cũng không phải ngân hàng gấp gáp đòi nợ, mà là hận Phổ Thượng vĩnh viễn không trả nợ. Lúc này Ôn Mại mới phát hiện, Tần Mục căn bản không để trong lòng khoản vay mấy trăm vạn của ngân hàng, hắn đã sớm có tính toán trong lòng.
Nguy hiểm thật. Ôn Mại chợt thấy toát mồ hôi, cảm giác này khiến hắn vô cùng không thoải mái.
Tần Mục làm bộ quan sát báo cáo, nhưng thật ra đang cho Ôn Mại thời gian suy nghĩ và tỉnh ngộ, khi hắn thấy thời gian đã đủ, liền ngẩng đầu nói:
- Lão Ôn à, mấy ngày tới anh còn phải cực khổ nữa, đợi chúng ta giải quyết xong thời gian này, tôi sẽ thưởng cho anh.
Lại một nhân bánh đập xuống, Tần Mục cũng không biết đã làm ra bao nhiêu ngân phiếu khống như vậy, nhưng hắn đã nắm được bím tóc của Ôn Mại, sau này hắn muốn nắm chặt thì nắm chặt, muốn nới lỏng thì nới lỏng. Chỉ cần Tần Mục ở Phổ Thượng một ngày, Ôn Mại còn phải cẩn thận.
Muốn dẹp ngoài trước hết phải giữ yên trong nhà trước, hiện tại Phổ Thượng thế rất mạnh, Tần Mục tuyệt đối không cho phép người khác tới cản đường hắn. Nếu Ôn Mại là một khoa trưởng bình thường, Tần Mục đã sớm trở mặt, nhưng tài vụ là sinh mạng của địa phương, Ôn Mại có thể làm đến hiện tại, chứng tỏ năng lực rất không tệ, cho nên vẫn nên an ủi làm đầu, cùng thi triển ân uy là tốt nhất.
Khi Ôn Mại đi ra cửa, Tần Mục lơ đãng nói:
- Lão Ôn à, ra cửa báo cho Vương Bằng khoa trưởng, kêu hắn tới chỗ tôi.
Mồ hôi Ôn Mại mới vừa tản đi lại một lần nữa trải rộng toàn thân, thì ra Tần Mục cái gì cũng biết, hắn chính là cố ý.
Đối với Vương Bằng, Tần Mục ngược lại không nhân từ nương tay, đặt hắn sang một bên hắn cũng không chịu ngồi yên, vậy thì cho hắn thêm trọng trách, thêm một chút trọng trách để hắn không có thời gian nghĩ linh tinh. Đối với chuyện Vương Bằng và Ôn Mại có phải có bí mật gì đó hay không, Tần Mục không biết, cũng không muốn biết, dù sao làm khó dễ thuộc hạ, chỉ cần suy đoán là đủ rồi, huống chi thái độ làm việc của Vương Bằng cũng khiến hắn vô cùng bất mãn.
- Vương khoa trưởng, nghe nói trong nhà xảy ra chút chuyện, có khó khăn hay không, có thể nói với tổ chức, chúng tôi nhất định hỗ trợ hết sức.
Tần Mục tiên lễ hậu binh, vô cùng chân thành nhìn Vương Bằng.
Kể từ khi Vương Bằng bị Tần Mục ướp lạnh, nhận được thông báo kêu hắn đi làm đã vô cùng buồn bực, lúc này lại bị Tần Mục gọi tới nói chuyện một mình, trong lòng thấp thỏm là rất bình thường. Hơn nữa, hắn đã làm chuyện mờ ám, một mình gặp Tần Mục, cũng vô cùng cẩn thận. Hắn nghe Tần Mục nói lời quan tâm như vậy, liền cẩn thận hồi đáp:
- Không có chuyện gì rồi, một chút chuyện nhỏ, một chút chuyện nhỏ.
Tần Mục ừ một tiếng, chậm rãi nói:
- Nếu xử lý xong rồi, vậy tôi giao cho anh thêm trọng trách. Mấy ngày trước các đồng chí bên xây thành và quy hoạch đã đề xuất ý kiến với Phổ Thượng chúng ta, vô cùng đúng trọng tâm vô cùng nghiêm cẩn, đưa ra ý kiến quý giá đối với công tác của chúng ta. Vì quán triệt yêu cầu mà cục xây dựng và cục quy hoạch đề xuất cho chúng ta, cho nên đảng uỷ khu quyết định, vấn đề quy phạm và an toàn của mười bảy công trường đang thi công của Phổ Thượng chúng ta sẽ phải mời Vương khoa trưởng hao tâm giúp đỡ, trong khu sẽ đặc biệt cấp cho anh một chiếc xe.
Trong lòng Vương Bằng khẽ lộp bộp, thầm mắng, Tần Mục chính là một con hổ mặt cười, đây không phải cố ý ném công việc vất vả nhất cho hắn sao?