Tần Mục đem những hành động của mình mấy ngày nay kiểm soát lại, nhất thời hiểu được chỉ sợ nguyên nhân chủ yếu là vì mình đã đi gặp mặt lão thủ trưởng.
Nghĩ đến đây, Tần Mục dặn Lưu Đại Hữu an tâm đừng nóng nảy, trước tiên bắt người đi trước cơ quan cũ, chuyện sau đó giao cho hắn là được, không cần phải thẩm vấn.
- Reng…Bí thư Tần Mục đó sao? Đến văn phòng Hình phó chủ tịch một chút.
Điện thoại gọi đến từ thành ủy.
Hình Bảo Bình! Vào thời điểm này Hình Bảo Bình đến đây tham gia náo nhiệt gì? Tần Mục cau mày. Hắn vốn đang suy nghĩ dùng biện pháp nào gặp mặt Hình Bảo Bình mà không có vẻ đột ngột, hiện tại hắn lại công khai muốn gặp mình, vậy vô cùng thích hợp, có ý nghĩ gì có thể đi tìm Hình Bảo Bình tạo mê hồn trận là tốt hơn. Nhưng Tần Mục không nghĩ ra, một phó chủ tịch chủ quản việc xây dựng văn hóa đi tìm mình lại có sự tình gì?
Tần Mục bỏ qua những việc khác, lái xe đến thành ủy. Đây là lần thứ hai hắn đi qua, đã có thể lái xe thẳng vào, khi hắn dừng xe giống như cảm thấy bảo vệ đang gọi điện thoại, cũng không để ý, trực tiếp đi lên lầu ba gõ cửa văn phòng của Hình Bảo Bình.
Hình Bảo Bình đã hơn năm mươi, tóc cắt cực ngắn, mặt đầy nếp nhăn, không có vẻ thường tu dưỡng bản thân. Một nhân vật bề ngoài thương lão lại đi chủ trì công tác văn hóa, giống như có chút nhân tài không được trọng dụng, không phù hợp phong trào văn hóa vốn có.
Nhìn thấy Tần Mục đi vào, Hình Bảo Bình gật gật đầu. Tần Mục cẩn thận lên tiếng chào hỏi, được phép mới ngồi xuống ghế, vẻ mặt như chăm chú lắng nghe chỉ dẫn, hai chân khép lại, hai tay mở ra đặt trên đùi.
- Tiểu Tần, đi vào Châu Nghiễm lại có cảm tưởng thế nào đây?
Cách mở lời bình thường của lão đạo, trong lòng Tần Mục liền hạ xuống khối đá lớn. Xem ra không có chuyện đại sự gì lớn, hoặc là nói mình còn chưa làm ra chuyện khiến người phải quở mắng. Về phần chuyện bên Lưu Đại Hữu đã nói, bên thành ủy không nghe được tin tức thì khó tin, chẳng qua Phương Chấn Bang không nói lời nào, có ai dám lên tiếng?
- Châu Nghiễm có được điều kiện may mắn, là cánh cửa cho quốc nội hướng ra thế giới, cũng là cửa lớn phía nam của quốc gia chúng ta, tầm quan trọng thật lớn.
Tần Mục chỉ khái quát một chút, mấp máy môi, lộ ra vẻ câu nệ vốn có của một thanh niên.
Một câu hỏi theo thể thức, một lời đáp theo thể thức, cuộc gặp mặt xem như không chút gợn sóng. Hình Bảo Bình ừ một tiếng, cúi đầu xem văn kiện một lát, cầm bút như viết viết, lại như đang nghĩ tâm sự. Tần Mục không dám nói xen vào, cũng không thể nói, chỉ ngồi đàng hoàng nơi đó, cảm giác có chút mệt mỏi.
Hình Bảo Bình trầm ngâm chỉ chốc lát, từ trong một xấp hồ sơ rút ra một trang giấy, nhìn nội dung bên trong. Tần Mục đổ mồ hôi, thái độ này của Hình Bảo Bình rốt cục là có ý gì? Cao Phái từng nói qua, Hình Bảo Bình cũng như thuộc lực lượng Tần hệ, đã đi tới cấp bậc này vẫn phải biết về nhân vật lĩnh quân đời thứ ba của Tần hệ đi? Vì sao hiện tại không có ai ở đây, hắn lại không biểu hiện ra chút gì đó? Việc này có quan hệ gì tới tờ giấy trong tay hắn, chẳng lẽ lại là một khảo nghiệm?
Hiện tại Tần Mục cảm giác rất phiền chuyện khảo nghiệm, nhưng đến Châu Nghiễm là do bản thân hắn yêu cầu, có sự tình gì cũng phải thừa nhận.
Cũng may Hình Bảo Bình không khó xử Tần Mục, chậm rãi nói:
- Đại sư trang phục model đỉnh cấp nước Pháp, ngài James muốn cử hành một buổi biểu diễn thời trang quy mô quốc tế ở khu Phổ Thượng thành phố Châu Nghiễm, đặc biệt thỉnh cầu chính phủ thành phố Châu Nghiễm trợ giúp.
Sau khi đọc xong, khóe môi Hình Bảo Bình hiện tia mỉm cười.
Trong lòng Tần Mục hiểu được, hiện tại thủ bút của Ruth càng ngày càng lớn, vốn Tần Mục chỉ yêu cầu James đến giúp thiết kế vài bộ quần áo cho Vân Băng cùng Doãn Chiếu Cơ, không nghĩ tới lại dẫn ra chuyện lớn như vậy. Nhưng nói đi thì nói lại, ở trong giới thời trang thế giới, địa vị của James thật sự khó ai đánh đồng, hắn đến Trung Quốc cũng có tính dấu hiệu, không làm triển lãm thời trang thật sự là khó xử cho hắn.
Thoạt nhìn Hình Bảo Bình đã điều tra xong thân phận của James, biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Một nhân vật nổi tiếng quốc tế, chỉ mặt gọi tên muốn đến Châu Nghiễm, đây không thể nghi ngờ chính là đem ánh mắt thế giới hấp dẫn đến đây, đây là cơ hội tốt cho Châu Nghiễm hướng toàn thế giới. Tuy rằng danh khí Châu Nghiễm trên thế giới đã không nhỏ, nhưng cũng không có ai sẽ đem chiến tích tới trong tay đi thoái thác, nhất là Hình Bảo Bình, sinh hoạt trong Châu Nghiễm không được đắc ý, bên phương diện văn hóa chắc chắn không dễ dàng ra được chiến tích, nếu có thể làm cho buổi biểu diễn của James được kết thúc viên mãn, tên của Châu Nghiễm sẽ xuất hiện trên các tạp chí lớn truyền bá khắp toàn cầu.
Tần Mục quan sát nét mặt của Hình Bảo Bình, tuy rằng thoạt nhìn không gợn sóng, nhưng vẻ hưng phấn trong đáy mắt không thể che giấu được. Cho nên Tần Mục đã hiểu, hôm nay hắn gọi mình đến nơi này, thật hiển nhiên là một lần sát hạch, hơn nữa nếu cuộc sát hạch không tốt, hậu trường duy nhất Châu Nghiễm chỉ sợ không thể bảo hộ được chính mình.
Đây là một địa lôi ah! Tần Mục thở dài, buổi triển lãm thời trang này thật quá đột ngột, thậm chí Tần Mục cảm giác muốn kéo Ruth đến hung hăng vỗ mông nàng một trận. Khu Hoàng Dương đầu tiên làm khó dễ khu Phổ Thượng, hai khu khác khẳng định sẽ không chịu cô đơn, nhưng lúc này lại xuất hiện thời cơ lao chiến tích, bọn hắn đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn chỗ tốt như vậy rơi xuống trong tay người mới đến như Tần Mục. Theo hắn phỏng chừng, Hình Bảo Bình khẳng định đã hồi phục với bên Pháp, vô cùng hoan nghênh James đến, vì vậy đầu hắn thật đau, tay cầm tấm fax nhưng tâm tư lại không đặt bên trong tờ giấy.
Huống chi hiện tại chỉ mới xây dựng vài gian phòng ốc đã khiến những người đó bắn ngược, nếu động thổ trong phạm vi lớn chuẩn bị buổi triển lãm, xem không vừa mắt đâu chỉ có ba khu, quan hệ bên lão thủ trưởng còn chưa giải quyết đâu. Sắc mặt hắn dần dần nghiêm túc lên, hắn biết không thể từ chối quyết định của Hàn Bảo Bình, thậm chí là tỏ vẻ nghi ngờ, mặt trên áp xuống nhiệm vụ, vô luận xương cốt cứng rắn bao nhiêu cũng nhất định phải cắn xuống. Đây là cơ hội được Hình Bảo Bình xem trọng, hơn nữa tên của hắn cũng sẽ xuất hiện trong mắt các ủy viên thường ủy.
Nhưng mà thật sự rất khó khăn ah! Tần Mục ngẩng đầu, ánh mắt sáng hỏi:
- Hình chủ tịch, chúng ta dựa theo triển lãm ngoài trời để làm hay là nửa ngoài trời?
Tần Mục không đưa đẩy từ chối, thậm chí không chút do dự liền đáp ứng, điều này làm cho Hình Bảo Bình phi thường hài lòng.