Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời khắc này sau lưng Tần Mục có tập đoàn Hoa Hạ làm đại sát khí, hơn nữa Tần Mục đã định vị là mở cục diện ở Quảng Châu, như vậy hắn sẽ kinh doanh của mình, kinh thành cũng không nhúng tay vào.

Tần Mục cân nhắc ý tứ của Hàn gia, cân nhắc việc này chỉ sợ là kết quả thương lượng của Tần lão gia tử cùng Hàn lão gia tử, nếu không thì hai người sau khi Tần Mục quay về không có gọi hắn vào mắng, đó cũng làm Tần Mục cảm nhận được trên vai của mình mang theo hai ngọn núi lớn.

Tần Mục không úy kỵ khiêu chiến, hắn cũng biết tác phong của mình cũng làm cho hai lão gia tử bất mãn, cũng cảnh cáo hắn, chim đầu đàn đừng làm nhiều, sớm muộn sẽ bị thương đấy, đừng có tới lúc đó nhờ mấy lão nhân đi chùi đít. Chuyện đập lớn ở Cửu Giang, Tần Mục xuất tổ hiệp tra, đó là do Tần lão gia tử cảm giác được tính nghiêm trọng trong đó, nhưng mà Tần Mục lại nhúng tay vào chính vụ Cửu Giang, mặc dù chỉ là nói chuyện với truyền thông, nhưng huyền ảo trong đó người ta cũng nhìn ra được. Cho nên đây là chút trừng phạt với Tần Mục, cũng phi thường tất yếu, dù sao lão gia tử không thể trông nom Tần Mục cả đời, nếu như không biết đạo bình thản, chỉ sợ sẽ có kết cục như Dương Hổ.

Thời điểm Giang Bắc gặp chuyện không may thì bí thư tỉnh ủy Dương Hổ đã bị nắm tóc đi báo cáo, tự nhận lỗi và từ chức. Chuyện này hắn cũng bất đắc dĩ, nhưng hắn đã lựa chọn như vậy thì người cầm quyền cũng không tra nguyên nhân đập lớn bị vỡ là cái gì. Dù sao một gia tộc nắm quyền phải giao một tỉnh ra, hơn nữa còn có gốc rễ thâm căn cố đế, loại tình huống này không bình thường. Mà người cầm quyền cũng tăng lên không ít lực lượng, tiền vốn cũng nặng hơn.

Tần Mục trên đường về nhà nhìn thấy cảnh đêm ở kinh thành. Hàn Tuyết Lăng lúc này được bao bộc rất nhiều, còn chưa có qua tháng đã chạy về nhà mẹ đẻ, trong lúc này cũng nói tốt cho Tần Mục, lo lắng Tần Mục sẽ bị thương gì đó, cũng cực kỳ yêu mến Tần Mục.

- Anh đang suy nghĩ cái gì?

Hàn Tuyết Lăng trên trán thấm mồ hôi, lúc này cầm tay Tần Mục. Tần Mục gật gật đầu, dùng tay kia vỗ nàng, làm cho nàng an lòng.

Hàn Tuyết Lăng cắn cắn bờ môi, ngẩng đầu nhìn qua lái xe, nghiêng đầu nói ra: 

- Em xin điều tới quân đội Quảng Châu.

Tần Mục gật gật đầu, lại lắc đầu, nói ra: 

- Bên kia rất nhiều việc cố sức, nếu em muốn, không chuẩn sẽ do em phụ trách. Nhưng mà em không thích hợp làm huấn luyện viên nữa, hạng mục của bọn họ em không phù hợp.

Hàn Tuyết Lăng cũng không ngốc, nghe Tần Mục nói như vậy, lập tức hiểu được hạng mục kia có liên hệ với Tần Mục, trừng mắt, tức giận nói ra: 

- Anh tốt lắm, anh đan cho nước phù sa chảy ra ngoài nha. Anh không phải người trong quân đội, sao anh nghĩ tới người ngoài chứ?

Tần Mục cười rộ lên, nếu hắn làm như vậy, hắn sẽ phải nạy mông Tù lão, có hắn sẽ nhường lại sao? Hắn không nói gì, chỉ nói thêm:

- Quảng Châu thuộc về quốc gia, hạng mục bọn họ phát triển thích hợp cho họ, về phần cha...

Tần Mục lắc đầu nói ra: 

- Mỗi địa phương đều có đặc điểm của mình, kỳ thật không cần phải nhìn người khác mà xấu hổ.

Hàn Tuyết Lăng thò tay nện vào người Tần Mục, rầu rĩ nói ra: 

- Dù sao em mặc kệ, anh phải nghĩ biện pháp cho cha. Hiện tại quân đội thi đấu võ, không chỉ tác chiến đặc chủng, còn có rất nhiều chuyện phiền toái, em cũng không hiểu.

Tần Mục biết rõ quân đội bắt đầu tiến tới phương diện chiến tranh hiện đại, cũng không có nhiều lời, chỉ nhẹ giọng nói cho Hàn Tuyết Lăng, Tần lão gia tử cùng Hàn lão gia tử hai người có an bài, làm cho nàng chuyên tâm làm mẹ là được rồi, không nên quản chuyện không phù hợp thân phận của nàng.

Tần Mục ở kinh thành chỉ được ba bốn ngày, an vị trên máy bay bay về Quảng Châu. Hàn Tuyết Lăng bỉu môi rất là không vui, nhưng là cũng không có cách nào. Ông Văn Hoa an ủi Hàn Tuyết Lăng, chờ cháu qua tháng thì cho nàng đi Quảng Châu, sau đó Ông Văn Hoa đã vụng trộm thao tác mua một khu nhà, theo cách nàng nói là chuyên môn làm nơi ở cho hai người.

Gương mặt Hàn Tuyết Lăng hồng lên, nhìn qua bóng lưng Tần Mục rời đi sau đó thấp giọng nói:

- Hay là con không đi. Ở bên kia anh ta có chút ảnh hưởng, nghe nói Lưu Đan trở về.

Ông Văn Hoa sững sờ, không nghĩ tới Hàn Tuyết Lăng lại nói như vậy. Nàng vẫn cảm kích, chuyện con dâu và con trai, vũng nước đục này Ông Văn Hoa cũng không dám nhảy vào, ai biết Hàn Tuyết Lăng nói như vậy.

Trên mặt Hàn Tuyết Lăng có trầm ổn không tương xứng với tính cách của nàng, cảm thụ được ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nói: 

- Thời điểm sinh con, con đặc biệt muốn anh ấy ở bên cạnh con, anh ấy không tới làm con rất giận.

Nàng nhìn qua ngoài cửa sổ, cũng không để ý Ông Văn Hoa có nghe hay không, nói:

- Lúc ấy con sợ con sẽ chết. Mẹ, mẹ tin tưởng nha, từ khi tòng quân con chưa bao giờ sợ qu cái gì, nhưng mà khi đó con thật sợ. Khi đó con mới biết được thì ra nội tâm của con cũng có lo lắng. Có lo lắng, rất nhiều chuyện sẽ không phải như vậy.

Ông Văn Hoa thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Hàn Tuyết Lăng, sau đó đặt lên lên vai Hàn Tuyết Lăng, ấm giọng nói ra: 

- Tuyết Lăng, không nên nghĩ nhiều như vậy, không tốt cho thân thể của con đâu.

Hàn Tuyết Lăng quay đầu lại, nhìn qua Ông Văn Hoa cười dí dỏm, nói ra: 

- Kỳ thật hôn nhân của con và Tần Mục từ khi mới bắt đầu chính là lợi ích kết hợp, không phải sao?

Ông Văn Hoa lúc này có suy nghĩ, có đôi khi nữ nhân đần cũng tốt.

Hàn Tuyết Lăng không có trả lời khẳng định, nhưng mà đáp án không cần nói cũng biết, ai cũng biết. Đứng ở đỉnh phong của Tần hệ cũng chỉ xứng với tiểu công chúa Hàn gia. Nếu như tiểu công chúa Hàn Tuyết Lăng, cũng hoàn toàn xứng đôi với Tần Mục.

- Thật không biết là con đoạt chồng của người khác, hay là người khác đoạt chồng của con.

Hàn Tuyết Lăng nói xong câu đó tiểu Tần khóc oa oa, Hàn Tuyết Lăng vội vàng chạy tới ôm tiểu Tần vào trong ngực, vén áp lên nhét bầu ngực căng đầy sữa cho con bú.

Ông Văn Hoa nhìn thấy màn này thì trong nội tâm đột nhiên cảm động, nàng làm mẹ chồng không thể trấn an gì, lại nói là Tần Mục phản bội Hàn Tuyết Lăng, thế nhưng mà trong đó nói không rõ ràng.

Hàn Tuyết Lăng nhìn qua Tần Chính tham lam uống sữa, ngẩng đầu cười nói: 

- Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao. Con nghe nói myas chị em kia vì sợ con tức giận, đại bộ phận đều xuất ngoại, ngẫu nhiên quay về cũng như ăn trộm. Kỳ thật, bọn họ cũng khó hơn con nhiều.

Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết Lăng nói ra tình cảm của mình, thậm chí là lần đầu tiên duy nhất. Qua ngày hôm nay nàng khôi phục tính tình háp tấp, nhưng lại xin đi quân đội Tân Cương, một năm chỉ quay về hai lần. Mà ở Tân Cương, một quân đội tác chiến nhanh được nàng hình thành.

Chuyện này đều xảy ra sau, ngày hôm nay Hàn Tuyết Lăng vẫn làm mẹ tốt, nhu tình cho đứa con trong lòng bú sữa.

Tần Mục ngồi ở trên máy bay, nhìn qua đám mây bên ngoài cửa sổ, trong nội tâm cũng có chút phiền muộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK