Lưu Đại Hữu tâm tư ngay thẳng, hắn từ hệ thống công an cơ sở đi lên, tiểu tâm tư là có một ít, nhưng mà phương diện đại cục thì có Trương Thúy là nội trợ hiền. Kỳ thật Tần Mục vẫn rất hâm mộ Lưu Đại Hữu, vợ chồng hài hòa cùng đi trên đường quan trường, bên người Tần Mục cũng có chúng nữ, trừ Hàn Tuyết Lăng ra, Chu Tiểu Mai, Lưu Đan, Cừu Tiểu Thiền, Vân Băng đều không thích quan trường, mặc dù không phải người đặc biệt xuất sắc, năng lực cũng không nhỏ. Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác Hàn Tuyết Lăng là lão bà hắn cưới hỏi đàng hoàng, mấy người khác cho dù đi vào quan trường, chỉ cần Tần Mục vừa ra tay chiếu cố thì có quan hệ không minh bạch. Đây cũng là Tần Mục vẫn tiếc nuối, ai không muốn có nhiều thêm một ít tri kỷ trong quan trường cơ chứ.
Mà trong tâm tư của Lưu Đại Hữu, đối với Tần Mục cũng có cảm giác ỷ lại, loại này ỷ lại này còn mang theo một chút ý náy với vợ. Đương nhiên, Lưu Đại Hữu người này Tần Mục phải dùng, còn phải trọng dụng.
Tần Mục lúc này cũng không muốn vây khốn bọn họ ở khu Phổ Thượng. Hai người đảm nhiệm qua chức chủ tịch và cục trưởng công an thành phố, cho dù như thế nào xuống chức sử dụng là vì bố cục, cũng không thể bảo bọn họ vẫn ở địa phương này, đây chính là vì việc nhỏ mất lớn, phải đặt đúng lên vào ghế, còn không thì không phải Tần Mục muốn thấy.
Phương Thiên Nhu nữ nhân này Tần Mục được Phương Chấn Bang đưa vào trong tay của mình, không cần thật sự thực xin lỗi Phương Chấn Bang, huống hồ trong nội tâm còn nắm chủ ý, sử dụng Phương Thiên Nhu phải thật thuận tay. Tần Mục đi vào Quảng Châu, tự nhiên không muốn chiếm núi làm độc tài, Quảng Châu là thành phố cấp phó tỉnh, nếu đi lên kỳ thật còn nhanh hơn cấp thành phố nhiều. Về phần thành phố trực thuộc trung ương, Tần Mục ở tuổi này ánh mắt còn không có nhìn chằm chằm vào đó, nếu thật sự bố cục ở thành phố trực thuộc trung ương, đó cũng là lúc Tần Mục sau bốn mươi tuổi từ một bộ thành phố cấp tỉnh làm chăn nệm đã, Tần Mục dã tâm rất lớn.
Tần Nguyệt Sơn, người trẻ tuổi này là một tay Tần Mụcnhấc lên, tuổi không kém gì Tần Mục, tại Phổ Thượng vẫn có đồn đãi Tần Mục cùng Tần Nguyệt Sơn là tiền bối và hậu bối, Tần Mục đề bạt Tần Nguyệt Sơn là chiếu cố hậu bối. Tần Mục nghe lời đồn này cũng lười giải thích, hắn cứ hàm hàm hồ hồ dùng Tần Nguyệt Sơn, bất vi sở động trọng dụng thì càng cổ vũ Tần Nguyệt Sơn làm việc mạnh hơn. Thế nhưng mà Tần Nguyệt Sơn mấy ngày nay cách làm cùng hành vi khiến cho Tần Mục lo lắng, cùng một ít thương nhân muốn tiến vào vòng tròn luẩn quẩn của Phổ Thượng. Người trẻ tuổi chịu đựng không được cũng có thể hiểu, cũng phải xem Tần Nguyệt Sơn sai ở nơi nào, buổi tối hôm nay Tần Mục có ý định gõ gõ hắn.
Trừ bốn người này ra, Tần Mục còn mời Mạnh Khiết, Lưu Đan cùng Tây Môn Nhạn, mà Mạnh Khiết kế hôn với phóng viên Lôi Dạ của Pháp trú tại Quảng Châu. Đêm nay vẫn tụ tập trong một mái nhà, Lưu Đan cùng Tây Môn Nhạn chủ động xuống bếp, khiến Lưu Đại Hữu không ngừng cầm Trương Thúy, lại dẫn tới Tần Mục khó hiểu. Tần Mục biết rõ thằng này khẳng định là muốn mình bắt Tây Môn Nhạn làm tù binh, hắn trừng Lưu Đại Hữu, Lưu Đại Hữu cười hắc hắc ngây ngô.
Sau khi Lôi Dạ đi vào, ôm Tần Mục theo kiểu Pháp, lại nói câu "Anh khỏe" tiếng Trung mà hắn biết, nhưng mà thời điểm hắn ôm Trương Thúy thì bị Lưu Đại Hữu ngăn lại. Lưu Đại Hữu cười ha hả vỗ vai Lôi Dạ, nghiêng đầu nói với Tần Mục:
- Người ngoại quốc đúng là có tật xấu, không có việc gì thì ôm lão bà người khác, thật sự là cần ăn đòn.
Mọi người cười to, Lôi Dạ thấy mọi người cười thì khó hiểu, kết quả bị Mạnh Khiết trợn mắt nhìn.
Tây Môn Nhạn cùng Lưu Đan chạy vào phòng bếp nấu cơm, Tần Mục cười nói với Mạnh Khiết:
- Mạnh phú bà, giới thiệu vài người với cô.
Mạnh Khiết giờ phút này còn không biết chức vụ của Tần Mục, còn tưởng rằng giới thiệu bạn sinh ý cho mình, thuận miệng nói ra:
- Tôi nói Tần đại năng, anh không thể cho tôi yên tĩnh được sao, vài ngày trước anh cho tôi vài hạng mục, hiện tại cả ngày điện thoại vang lên không ngừng. Anh giới thiệu bạn cho tôi, đây không phải đùa tôi sao, anh năng lực lớn như vậy, còn phải giới thiệu cho tôi...
Nàng nói đến đây thì không nói thêm, mà là nhìn qua bốn phía, cười hắc hắc, dùng ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.
Mọi người đồng thời cười lên ha hả, tại Quảng Châu trước mặt các cán bộ nắm Phổ Thượng này, Mạnh Khiết vẫn bảo trì loại hình mơ hồ, có thể thấy được tâm tư của nàng căn bản không ở đó.
Tần Mục cũng cười rất vui vẻ, từ kinh thành hắn biết nữ nhân Mạnh Khiết nữ này sinh hoạt không phải đúng, nhưng mà làm người tốc hành hào sảng. Hắn chỉ vào Trương Thúy nói ra:
- Vị này chính là người tổng phụ trách các hạng mục của cô sau này, Trương khu trưởng khu phát triển Phổ Thượng.
Con mắt Mạnh Khiết nhất thời thẳng, mặt mũi hoài nghi nhìn chằm chằm vào Tần Mục, giống như muốn từ trên mặt Tần Mục kiểm chứng lời này.
Tần Mục bất vi sở động, ngược lại giới thiệu Phương Thiên Nhu:
- Đây là đệ nhất chiến tướng của khu phát triển, phó khu trưởng Phương Thiên Nhu, cô ấy và khu trưởng là song anh của khu phát triển đấy, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, hai người này chính là người cầm quyền ở khu phát triển.
Nói xong Tần Mục cười rộ lên.
Phương Thiên Nhu mỉm cười, nói ra:
- Có Tần bí thư và Trương khu trưởng, Phổ Thượng sẽ phát triển nhanh hơn, tôi chỉ là chân chạy.
Nói xong, vươn tay bắt tay với Mạnh Khiết.
Mạnh Khiết hiện tại triệt để ngây ngốc, tâm tư hoàn toàn không biết bay đi nơi nào, biểu hiện trên mặt mộc mộc. Nàng bắt tay với Phương Thiên Nhu nắm xong thì nói một câu:
- Thì ra hôm nay chính là hội nghị của các đại lão!
Những lời này càng làm mọi người cười to hơn.
Sau đó Tần Mục lại giới thiệu Lưu Đại Hữu cùng Tần Nguyệt Sơn cho Mạnh Khiết quen, mà giới thiệu tới Tần Nguyệt Sơn, hời hợt nói " Tô trưởng công tác đối ngoại của Phổ Thượng", mà không có giới thiệu quá nhiều, thái độ này làm nội tâm Tần Nguyệt Sơn bất định, nhanh chóng nhìn qua Tần Mục, lại phát hiện ánh mắt Tần Mục như có như không nhìn qua người của hắn, tùy thời lại chuyển đi nơi khác.
Tần Nguyệt Sơn năng lực là có, nhưng mà kinh nghiệm thì rất ít, từ thời điểm Tần Mục vừa nhập chủ Phổ Thượng, hắn có can đảm bất kể hậu quả lên tiếng cũng có thể thấy được, đứa nhỏ này nghé con mới đẻ không sợ cọp và không hiểu chính mình. Tần Mục có cái nhìn này càng khiến Tần Nguyệt Sơn cảm thấy mát lạnh, bắt đầu nhớ lại những chuyện này đã làm gì khiến Tần bí thư không hài lòng.
Tần Mục tự nhiên sẽ không nói chỗ sâu xa, Tần Nguyệt Sơn chung quy không phải thân thích của hắn, trên quan trường có một số việc sẽ không nói quá lộ, cũng sẽ không biết quá rõ, nếu như Tần Nguyệt Sơn không thể từ ánh mắt của hắn cảm thấy cái gì, vậy Tần Mục cũng sẽ không giao chuyện trọng yếu cho hắn đi làm, chậm rãi ném hắn ra khỏi vòng tròn quyền lực.