- Chuyện xảy ra thường xuyên là không tốt, tôi chỉ lo lắng Phổ Thượng trăm phế đãi hưng, có thể kháng trụ các phương diện hay không a.
Kim Bình Quốc nghe xong lời này, mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tần Mục nói mang theo ý khác, hắn nói các phương diện nhất định là áp lực từ dân gian và chính thức, chuyện chính thức thì Kim Bình Quốc không có tư cách quản, cũng sẽ không quản, nhưng mà dân gian kỳ thật nói trắng ra còn không phải là chuyện dư luạn sao? Tinh thần của hắn trầm tĩnh lại, vừa cười vừa nói:
- Tần bí thư, ngài hiện tại thật thông thiên, cũng không phải ai cũng dám ở Phổ Thượng làm như vậy.
Tần Mục ân một tiếng, nếu có điều chỉ ra:
- Hy vọng những người kia nhanh chóng thu tay lại, bằng không Phổ Thượng là nơi chim nào cũng có thể bay lượn, cũng không sống được yên ổn.
Kim Bình Quốc lại nói vài câu nịnh nọt, giọng của Tần Mục trầm lại:
- Kim đổng sự ah, tôi nói với anh một kế hoạch, phải tranh thủ thời gian làm cho ong, trong thành phố rất xem trọng khu khai phát Phổ Thượng này, nếu như bảo tôi đi báo cáo, trong tay có nhiều thứ không nắm được.
Đây mới là điểm Kim Bình Quốc hy vọng nghe nhất, lập tức nói ra:
- Tần bí thư ngài yên tâm, ngày mai tôi sẽ tới văn phòng của ngài.
Tần Mục cười ha ha nói ra:
- Đi đi, tôi bây giờ còn đang nghỉ ngơi đấy, thân thể là tiền vốn cách mạnh, một khi bệnh thì chuyện gì cũng có thể khiến lực bất tòng tâm. Đi, cứ như vậy đi, Kim đổng sự nên nghỉ ngơi sớm.
Cúp điện thoại xong, Kim Bình Quốc cân nhắc vài lần. Tần Mục nói hắn bây giờ nên nghỉ ngơi sớm, cách nói mâu thuẫn này không nên xuất hiện mới đúng. Hắn lúc này ghi chép lại, tên Tần Mục viết xuống Phổ Thượng, cuối cùng cũng viết tên của Mộ Băng Đồng vào trong. Chậm rãi, khóe miệng của hắn mỉm cười, cầm lấy điện thoại gọi đi, nói vào bên trong:
- Tiểu Lan ah, cái biệt thự ở ngoại ô Quảng Châu đã xây xong chưa vậy? Xong việc ah, rất tốt, em làm việc thì anh yên tâm, buổi tối hôm nay anh qua chỗ em. Đúng rồi, em nên chuẩn bị chìa khóa của anh cho tốt, lại chuẩn bị hai mươi vạn tiền mặt, ân, cứ như vậy đi.
Nói chuyện điện thoại xong, Kim Bình Quốc càng tươi cười đắc ý, bắt chéo chân và hút xì gà.
Tần Mục đi vào phòng khách, phát hiện mọi người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nói:
- Tinh thần phấn chấn phồn vinh mạnh mẽ, đáng giá uống một ly.
Tối hôm đó Tần Mục uống hơi nhiều. Mọi người sau khi ăn xong thì cáo biệt, chỉ còn lại Lưu Đan ở bên cạnh Tần Mục. Trong đây không có mấy người ngu ngốc, nhìn thấy Lưu Đan một đại tổng giám đốc tự mình chạy đến phòng của Tần Mục và làm bếp thì chắc chắn có chuyện ẩn bên trong. Nhưng ai có thể nói ra cái gì, người nắm quyền hành khu khai phát Phổ Thượng, một người là người đầu tư thực lực hùng mạnh, cho dù giữa hai người quan hệ rơi vào trong tai của lãnh đạo, vì đại cục cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Vì lưu đầu tư, dùng mỹ nam kế cũng không phải không thể tiếp nhận.
Mọi người vừa đi, Lưu Đan nắm được cơ hội, lúc này đánh giá Tần Mục từ trên xuống dưới, hơi có chút ý tứ hàm xúc hỏi:
- Bắt đầu cai thuốc từ khi nào?
Tần Mục đã biết rõ Lưu Đan sẽ nghi vấn. Trong mấy nữ nhân của hắn, Lưu Đan không có tự tin nhất, cũng mẫn cảm nhất, lúc trước vì cảm kích mình, thà yêu cầu Tần Mục cho nàng một hài tử đấy. Cho tới bây giờ có ba nữ đã mang thai, Hàn Tuyết Lăng đã sinh ra nam hài mập mạp, nội tâm mẫn cảm của Lưu Đan đau đớn. Hơn nữa Tần Mục kiếp trước là người nguyện nặng, kiếp này đã hút được bảy tám năm, bây giờ nói buông là buông, Lưu Đan nhất định sẽ nghĩ nhiều.
Tần Mục cũng không muốn giải thích cái gì, khẽ cười nói:
- Thân thể không nên bị chà đạp quá nhiều, nếu muốn đi đây đi đó với em phải chuẩn bị sẵn chứ.
Sắc mặt Lưu Đan đỏ lên, bẹt miệng nói ra:
- Ai muốn đi cùng anh, mấy năm qua em đi không ít nơi tốt. Đi nước Anh, nước Mỹ, còn đi các thắng cảnh nghỉ mát, dù sao còn tiêu dao hơn anh nhiều.
Nàng nói thì nói như thế, nhưng mà vẫn rất hạnh phúc, rót trà giải rượu cho Tần Mục.
Khó có được thời gian cho hai người, Lưu Đan tiểu tính tình đùa nghịch vẫn đùa nghịch qua. Nơi này là nhà của Tần Mục nhà tại Quảng Châu, là "Nhà" chính thức trên ý nghĩa, Lưu Đan phi thường quý trọng cơ hội này. Cho dù nói như thế nào thì đây chính là nơi của Tần Mục và Hàn Tuyết Lăng ở lại.
Nhưng mà nàng không thể khinh địch như vậy, cho nên khi ngồi cùng Tần Mục thì nàng cười nói, nàng hờn dỗi nhăn nhíu mày, bờ môi nhạt nhếch lên, lại không vui nói ra:
- Ai, vất vả thời gian dài như vậy, cũng không biết bận rộn vì ai, có người ăn no lau miệng còn chờ người khác rót trà.
Nói xong đem chén trà đặt trước mặt của Tần Mục. Nàng lúc này dùng sức lớn, nước trà bắn ra ướt ngọc thủ của nàng.
- Ai nha.
Lưu Đan thét lên kinh hãi, nhanh chóng rút tay đưa lên miệng thổi. Tay của nàng đau thì Tần Mục lại như lão già cầm chén trà lên, nhẹ nhàng thổi một ngụm, bộ dáng giương giương đắc ý nhìn qua nàng đang tức giận, ủy khuất tới mức vành mắt đỏ lên.
Tần Mục uống xong trà, lúc này đi tới bên người Lưu Đan, hai tay đặt lên vai của nàng. Lưu Đan hờn dỗi vặn người, lại bị Tần Mục dùng sức ôm lấy, lúc này nhìn thẳng vào mắt của nàng.
- Bại hoại!
Lưu Đan khẽ kêu, không cam lòng nói ra:
- Bất công!
Tần Mục bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, nhu hòa cầm tay Lưu Đan. Mấy năm này Lưu Đan có làn da trắng mịn hơn nhiều, dưới ánh đèn mông lung còn mang theo mờ ảo. Mùi rượu dâng lên, trong ánh mắt Tần Mục nhiều hơn vài phần thần sắc khác thường. Hắn liếm liếm bờ môi, ôn nhu nói:
- Đau không?
Giọng ân cần hỏi han này quá muộn, nhưng Lưu Đan hết lần này tới lần khác cảm động. Nghĩ đến ở ngoại quốc cố gắng phấn đấu, bị Ông Văn Hoa giám sát phải cố gắng học ngoại ngữ, học tập quản lý, buổi tối cô tịch trần trọc, cơ hồ tất cả ủy khuất cùng khổ sở cũng vì câu nói đơn giản này của Tần Mục khiến nó tan thành mây khói. Đây là câu hỏi han ân cần hơi chậm, trong nội tâm Lưu Đan có chút phát khổ, nhưng mà bàn tay lại giãy ra khỏi tay Tần Mục, chậm rãi vuốt ve mặt Tần Mục, dùng bàn tay vuốt ve râu ria dưới cằm của hắn.
Tần Mục thở dài, ôm Lưu Đan vào trong ngực. Hắn có thể không phụ lòng mấy trăm vạn dân ở Cửu Giang, duy chỉ có áy náy với nữ nhân của mình, đạt được một ít, cuối cùng vẫn phải mất đi một ít. Khó thì khó cho hồng nhan tri kỷ của hắn, bọn họ vẫn vây quanh hắn, khiến Tần Mục cảm động.
Lưu Đan ở trong ngực Tần Mục, nghe tiếng tim hắn đập, toàn thân giống như đám mây vậy, hận không thể mong thời gian dừng lại ở lúc nào. Nhưng mà cảm giác này khiến nàng cảm thấy không chân thật, ai nha một tiếng đẩy đẩy Tần Mục, thấp giọng nói ra:
- Khủng hoảng tài chính đã khiến hệ thống kinh tế cơ bản của Hương Cảng, Thái Lan, Malaysia cùng Indonesia sụp đổ, rất nhiều tài chính bị mang ra khỏi ngân quỹ rút đi.