Sau đó Quý Thu lại nói cho Tần Mục một tin tức, chợ phiên kia hiện tại đã đả thông với nước Nga rồi, sinh ý phi thường nóng nảy, tên chủ tịch thành phố Hạ Bá muốn nhúng tay vào. Bởi vì bên kia có vài dặm giao hội với nước Nga, cho nên bọn họ đỏ mắt vì thu thuế, Quý Thu đi qua một tháng xem xét một chút, Quý Thu vẫn đè xuống. Hiện ở bên kia đang có xu thế náo lên tỉnh, bởi vì chợ phiên là thủ bút của Tần Mục, cho nên Quý Thu vừa vặn thừa dịp này lãnh giáo nên xử lý chuyện này thế nào.
Hắn vừa hỏi thì Tần Mục xác nhận, Lý Trung Nguyên chạy tới đây chỉ sợ là Quý Thu mở một con mắt nhắm một con mắt mặc kệ, vừa vặn dùng chuyện này thảo luận với Tần Mục. Quý Thu vừa tới Đằng Long, công việc còn chưa yên, còn náo lên tới tỉnh là không tốt, nếu để cho Quý Thu điện thoại tới thì chỉ sợ hắn sẽ mất mặt. Tần Mục cười lên, nói ra:
- Chính mình phát tài, người bên ngoài nhìn đỏ mắt muốn chia chén canh húp cũng là đương nhiên. Nhưng mà bọn họ không thể ngồi không ăn canh, bọn họ thế nào cũng phải mang củi lửa đúng không?
Quý Thu nhai nuốt lời của Tần Mục, trong nội tâm sáng lên. Ý của Tần Mục chính là không phản đối các huyện lân cận, nhưng mà chợ phiên là khu vực hợp pháp, nói thế trong tỉnh cũng chịu, nói không hợp pháp cũng không hợp pháp, dù sao cũng không có văn bản phê chuẩn chính thức, câm lặng phát tài là được rồi, nhưng ném lên mặt quan trường thì đó là vạch mặt. Cho nên tên chủ tịch muốn tham gia vào trò chơi này thì phải trả cái giá lớn. Về phần cái giá lớn là gì thì Quý Thu suy nghĩ ý trong lời Tần Mục nói, bảo thành phố Hạ Bá xuất ra vị trí quan trọng trao đổi, hẳn là không khó làm được.
- Tần khoa trưởng, không biết người lựa chọn hiệp đàm cảm thấy ai phù hợp đây?
Quý Thu nói bóng nói gió một câu.
Tần Mục bàn tay vỗ nhẹ lên đùi, báo một cái tên, Quý Thu liền biết rõ chuyện kế tiếp nên làm thế nào, khách sáo với Tần Mục hai câu, hai người thảo luận chấm dứt.
Sau khi Lô Tân ăn cơm trưa xong và chờ ở phòng chờ, đến hơn hai giờ Viên Khắc Chấn mới gặp mặt hắn. hai người lại chờ thêm một giờ và gọi cho Tần Mục, lúc này Tần Mục đã tại trà trong phòng tạ rượu kính, liền tới đến hẹn rồi gian phòng.
Tần Mục vừa mới lộ diện thì Lô Tân đã bày ra bộ dáng nịnh bợ, đứng lên đã chào hỏi Tần Mục, Viên Khắc Chấn cũng đứng lên, nhiệt tình mời Tần Mục.
Nói là thưởng thức trà nhưng kỳ thật trong đó còn mang theo hương vị khác. Một bên chờ đợi trà được bưng ra, Viên Khắc Chấn vung tay lên đuổi phục vụ đi. Tần Mục nhìn qua Viên Khắc Chấn, lại nhìn qua Lô Tân, liền vừa cười vừa nói:
- Viên khoa trưởng, hôm nay chúng ta ra đây bàn cái gì vậy?
Viên Khắc Chấn cười rót trà cho Tần Mục, nói ra:
- Trước thưởng thức trà, trước thưởng thức trà.
Vừa rồi là quát nhân viên đi, bây giờ thì giọng mềm lại, Tần Mục thoáng thò tay đẩy ly trà một cái, cười tủm tỉm nhìn qua Viên Khắc Chấn. Đoạn thời gian này Bùi Hải Đào thu hồi quyền ký tên của khoa trưởn khoa hậu cần, Viên Khắc Chấn thời gian này qua không tốt, cho nên Tần Mục có thể tới nơi này đã cho hắn mặt mũi, nhưng có thể khởi động phần mặt mũi này hay không cần phải xem thái độ của Viên Khắc Chấn có làm cho Tần Mục thoả mãn hài lòng hay không, hắn đẩy ly một cái là muốn Viên Khắc Chấn nói trước. Trên quan trường lúc giao phong lời nói mà ai nói trước đã hạ phong rồi, ánh mắt Viên Khắc Chấn cũng có phần do dự.
Thời điểm này là do Lô Tân nói chuyện, hắn chỉ có thể ngồi nhìn mà thôi. Viên Khắc Chấn thấy Tần Mục không phải hòa khí, cũng hiểu hắn làm kẹo da trâu khiến Tần Mục có chút không kiên nhẫn, lại xấu hổ chỉ Lô Tân, nói ra:
- Lô lão bản có sinh ý muốn bàn với Tần khoa trưởng, lần này tuyệt đối không dùng trộm gian mánh lới.
Tần Mục mỉm cười, nói:
- Viên khoa trưởng có ý nói mình đã từng dùng trộm gian mánh lời sao?
Những lời này nói nói ra không khách khí, đây là Tần Mục hỏi ngược Viên Khắc Chấn báo thù chuyện hắn dây dưa không dứt.
Viên Khắc Chấn dáng tươi cười càng xấu hổ, nháy mắt với Lô Tân. Lô Tân cùng Viên Khắc Chấn xử sự thời gian không ngứn, cũng hiểu ánh mắt này, liền đứng lên, kinh sợ nói ra:
- Sự kiện kia Viên khoa trưởng đã phê bình tôi nhiều lần, cũng trách tôi thường xuyên nhập hàng ở công ty kia mà không biết có vấn đề, tê liệt chủ quan. Tần khoa trưởng yên tâm, công ty của tôi đã đổi người hợp tác rồi, là công ty đại bàn nước Mỹ, tuyệt đối không có vấn đề.
Tần Mục nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi lá trà, liền ah một tiếng, lại buông chén trà xuống và nói:
- Hợp tác buôn bán với người khác, chính mình phải có tâm nhãn nhiều hơn là cần thiết.
Lô Tân không ngừng đồng ý, tỏ vẻ Tần Mục dạy bảo rất đúng, cũng mịt mờ tỏ vẻ đoạn thời gian trước phạm sai lầm, hắn sẽ hết sức đền bù. Lúc nói chuyện cũng cúi đầu một chút. Tần Mục cũng nhìn rõ động tác của hắn, nhưng bên cạnh ngăn tủ đặt hai phần quả một lớn một nhỏ, xem ra Tần Mục cùng Viên Khắc Chấn đều có phần.
Đây là đút lót biến tướng, Tần Mục không có nhiều hứng thú. Hắn khoát khoát tay nói ra:
- Vẫn an toàn một chút, dù người khác như thế nào mà mình không để bụng cũng vô dụng.
Nói xong hắn uống một ngụm, cũng làm cho Viên Khắc Chấn buông tâm tư.
Tần Mục cho Lô Tân một cơ hội, Lô Tân nên nói rõ ý đồ. Thì ra công ty internet Hoa Hạ đi vào ánh mắt của cao tầng, bộ tin tức một cũng bắt đầu thử hợp tác với bên này, một ít chuyện bên ngoài đã bắt đầu giao qua rồi, cho nên công ty internet Hoa Hạ đang thu mua thêm thiết bị và tuyển dụng nhan tài. Cả công ty vốn là bình phong thì bây giờ đã đi vào chuyên nghiệp. Lô Tân muốn đi nhờ quan hệ với Tần Mục là muốn bán thiết bị cho công ty internet Hoa Hạ kiếm tiền.
Tần Mục nghe xong, lập tức cười rộ lên, nói ra:
- Lão lô ah, anh cũng ngây ngốc ở kinh thành nhiều năm như vậy rồi, công ty bên kia là sản nghiệp của Trương nhị thiếu gia, anh không phải không biết chứ?
Lô Tân cùng cười nói:
- Chúng tôi đi đường này thì làm gì có đủ quyền lực nói chuyện với Trương nhị thiếu gia chứ, cũng chỉ có Tần khoa trưởng mới có thể nói chuyện ngang trước mặt Trương nhị thiếu gia bên kia. Vốn tôi không có cơ hội quen Tần khoa trưởng, nếu không phải Viên khoa trưởng có thể nhìn trúng tôi, giúp tôi đi tuyến đầu thì bằng không đời nào gặp được Tần khoa trưởng, ai, nằm mơ đi thôi.
Những lời này nói ra là nâng ba người, còn giáng chức của mình xuống, làm cho Tần Mục âm thầm gật đầu. Lô Tân nói lời này là giúp Tần Mục cùng Viên Khắc Chấn bưng trà rót nước đây mà.
Tần Mục ân một tiếng, nói ra:
- Đi, trà đã uống không ít, hôm nay chúng ta tới đây thôi.