- Vị tiểu thư này, thật sự thực xin lỗi, chủ tịch chúng tôi quá bận rộn, đã rời khỏi Quảng Châu, tiến về Bắc Liêu. Có chuyện gì cần cần tôi chuyển đạt không?
Trong bụng Phương Thiên Nhu nghẹn một bụng tức giận, tài đại khí thô, đây không chỉ dừng lại ở tài đại khí thế. Trong tay người ta cầm kỹ thuật mà cả Trung Quốc nhìn mà thèm, còn treo lên ngọn cây của Quảng Châu đấy. Huống hồ nếu không nhờ Tần Mục liên hệ, tập đoàn Hoa Hạ Chu tổng sẽ tới Quảng Châu hay sao?
Trong nội tâm có suy nghĩ này, Phương Thiên Nhu cảm giác linh quang lóe lên, Tần Mục này và Chu tổng có quan hệ gì? Một nước phó cục trưởng trong nước, một tổng giám đốc công ty đa quốc gia, nghĩ như thế nào cũng không thể liên hệ cùng một chỗ a? Nàng mang nghi vấn như vậy nói với Ruth:
- Ruth tiểu thư, Phổ Thượng chúng tôi chân thành mời quý tập đoàn có thể đến Quảng Châu chúng tôi tu kiến nhà máy a.
Ruth cười rộ lên, âm thanh càng lúc càng lớn, sau đó dừng cười, dùng khẩu khí lạnh như băng nói ra:
- Thực xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta chỉ có thể chờ đợi hợp tác tiếp theo.
Nói xong nàng tắt điện thoại.
Phương Thiên Nhu cầm điện thoại, lúc này thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Bày dung mạo, đây là vẽ mặt trần trụi. Phương Chấn Bang nghe Phương Thiên Nhu nói rõ thái độ của tập đoàn Hoa Hạ, sắc mặt âm tình bất định. Tập đoàn Hoa Hạ đến đột ngột, đi cũng đột nhiên, hơn nữa một tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia đột ngột không một tiếng động đi tới Quảng Châu, truyền thông lại không có chút tiếng gió nào cả, bản thân chuyện này quá kỳ lạ.
Hắn suy đoán như vậy, phải chăng tập đoàn Hoa Hạ có muốn thành lập nhà máy Tinh Viên ở Quảng Châu thạt hay không. Chiến tích ah, chiến tích tới tay còn vuột mất. Phương Chấn Bang thở dài một tiếng, đột nhiên có cảm giác thất bại. Hắn chậm rãi hút thuốc, nhả khói trắng ra, lại nhìn qua con gái ở đối diện, nhìn thấy trên mặt của nàng có vài phần nhẹ nhõm.
Phương Chấn Bang nhàn nhạt nói ra:
- Chuyện này, Tần Mục có tham dự sao?
Trong mắt Phương Thiên Nhu mang theo nghi hoặc, nhìn qua Phương Chấn Bang thật sâu. Giờ khắc này hắn không phải một người cha, mà là nhân vật quyền hành nắm sinh sát ở Quảng Châu. Một câu nói có thể làm một ít người rơi đài. Nàng lúc này cuối đầu xuống, nói:
- Thời điểm con liên hệ, Tần cục trưởng đã bị điều ra khỏi khu phát triển.
- Tiểu Tần này, tính tình còn rất quật cường ah.
Phương Chấn Bang không biết xuất phát từ tâm lý gì mà cười lên, nụ cười này bao hàm hương vị rất đủ, Phương Thiên Nhu xem mà không hiểu.
- Có thời gian mời hắn tới nhà ăn cơm, ai, một năm khó khăn cũng sắp qua rồi.
Phương Chấn Bang nói ra.
Chuyện này đã rõ rồi, Tần Mục và tập đoàn Hoa Hạ đã sớm đạt thành hiệp nghị, trong nội tâm Phương Chấn Bang cũng quá rõ ràng. Phổ Thượng lưu khối đất lớn kia trăm phần trăm chính là xây dựng nhà máy Tinh Viên, nếu không Tần Mục sẽ không thừa nhận áp lực lớn như thế chỉ nhả những khối đất khác ra, chết sống không động tới nơi đó, thậm chí còn vận dụng một ít quan hệ với quân đội. Nhưng mà Phương Chấn Bang không cho rằng Tần Mục sẽ vượt qua quy củ quan trường, một phó cục trưởng đi khiêu chiến một bí thư thị ủy, tính chất uy hiếp này chỉ sợ người khác cười rụng răng. Bằng biểu hiện của Tần Mục trong khoảng thời gian này thì bốc đồng có, nhiệt tình cũng có, lòng dạ cũng có. Phương Chấn Bang không phải ngồi trong văn phòng mà nghe cấp dưới kể xấu một ai khác, Quốc Thụy Tường nhìn chằm chằm vào vị trí bí thư thị ủy Quảng Châu này, lòng dạ của hắn biết rõ. Tần Mục là quan cờ Phương Chấn Bang ném ra ngoài hấp dẫn hỏa lực, chuyện dân công chơi gái tập thể bị ném ra, trong thị ủy có không ít người lòng dạ biết rõ.
Tần Mục đi cục hưu trí, Phương Chấn Bang cho rằng Tần Mục nên biết một số diệu dụng. Nơi đầu sóng ngọn gió không nên đứng lâu, cũng nên tìm nơi tránh gió. Đối với việc Phương Thiên Nhu thượng vị, Phương Chấn Bang không phủ nhận hắn ích kỷ, nhưng mà bí thư thị ủy đoạt công lao của bí thư đảng ủy cần lý do sao? Căn bản là không cần. Tần Mục quả thạt đi quan trường nên hiểu ý tứ trong đó, hiện tại ướp lạnh một thời gian ngắn, một khi Phương Chấn Bang rời khỏi Quảng Châu tiến thêm một bước, trước đó vẫn nên trọng dụng trải đường cho Phương Thiên Nhu, đây là mạch suy nghĩ không thay đổi của Phương Chấn Bang. Mà đám thị ủy dựa vào Phương Chấn Bang chỉ có thể hộ giá, Phương Thiên Nhu nếu muốn bằng vào bọn họ thì tối đa chỉ lên được cấp phó cục, đi đến một bước thì càng nhấp nhô.
Nhất định phải tạo ra chiến tích lớn. Phương Chấn Bang suy nghĩ thật nhiều, Tần Mục người trẻ tuổi kia, ở kinh thành có ủng hộ, so với cán bộ bản thổ có ưu thế hơn. Trong Quảng Châu là nhân vật tầng giữa nhưng biểu hiện chói mắt thì ai nấy đều thấy rõ, nếu Phương Chấn Bang không dùng Tần Mục, quét sạch công lao của Tần Mục thì hắn vẫn làm được, nhưng nếu thật sự ngồi xuống nghĩ lại, cục hưu trí là nơi nào?
Bí thư thị ủy chơi tâm nhãn với phó cục trưởng, Phương Chấn Bang hoàn toàn có thể bạo lực phá giải, nhưng mà hắn hứng thú đánh tâm lý chiến với Tần Mục, có thể sẽ thuyết phục Tần Mục, đối với Phương Thiên Nhu về sau vẫn có chỗ tốt. Nếu như Phương Chấn Bang còn có thể tiến thêm một bước, trong tay càng có vương bài.
Chuyện nhà máy Tinh Viên tạm thời đặt xuống cũng không có quan hệ gì. Phương Chấn Bang áp tức giận trong lòng xuống, chỉ cần thu được tâm của Tần Mục thì chuyện nhà máy Tinh Viên sẽ vào trong lộ trình, nó sẽ diễn ra. Tập đoàn Hoa Hạ bên kia lộ tin tức, hình như muốn đầu tư xây nhà máy ở Bắc Liêu, Phương Chấn Bang xì mũi xem thường chuyện này, nếu như tập đoàn Hoa Hạ quả nhiên nghĩ như vậy, căn bản không cần thiết truyền tin tức vào Quảng Châu này, cứ đi là được.
Tần Mục ah, ngươi vẫn có chút non. Phương Chấn Bang nở nụ cười đắc ý trong lòng.
Vài ngày sau tổ kiểm tra Phổ Thượng lấy được tiến bộ, rốt cuộc Du Hoa trước rất nhiều chứng cứ nói rõ chuyện dân công là do hắn làm, mục chính là làm thối Tần Mục. Nhưng mà hắn vẫn khăng khăng cho rằng Tần Mục xác thực đòi hối lộ của hắn, bởi vì bị hắn nghiêm khắc cự tuyệt cho nên mới không cho phép đội thi công của Du Hoa tiến vào Phổ Thượng. Tổ trưởng tổ kiểm tra Kế Đỉnh Thịnh nhanh chóng báo tin này lên trên, chờ mong thành lập tổ chuyên án điều tra Tần Mục sau khi vào Phổ Thượng thì nhận hối lộ.
Nhưng mà báo cáo này đưa lên cũng không có tới bàn của bí thư thị ủy, nó bị thư ký trưởng chặn lại. Thư ký trưởng báo lại:
- Nên xử lý thỏa đáng, không thể bằng lời nói của một bên vu oan người tốt.
Tin tức này lộ ra thì có rất nhiều người sờ không thấu, cầm Tần Mục là ý của bí thư thị ủy, hiện tại thư ký trưởng lại muốn bảo vệ Tần Mục, tình thế trong thành phố trở nên vi diệu.
Lúc này khu Hoàng Dương Ngôn Thừa Binh đang ngồi trong văn phòng chủ tịch Quốc Thụy Tường, vẻ mặt ủy khuất nhìn Quốc Thụy Tường nói ra: