Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là chuyện gì xảy ra, vì sao biến thành giảng giải đạo lý đây? Trong lòng Tạ Đông Tài tràn đầy buồn bực, tặng quà còn biến thành phạm tội sao? Hắn xấu hổ cất lại vòng cổ, vẻ mặt Trương Á cũng thật mất hứng. Văn Nhập Hải giả vờ không nhìn thấy bộ dáng quyệt miệng của nàng, bắt đầu giáo dục Tạ Đông Tài một trận.

Đợi sau khi Tạ Đông Tài rời đi, Văn Nhập Hải muốn quay về phòng ngủ, lại bị Trương Á nhốt bên ngoài. Hắn gọi vài tiếng nhưng Trương Á không để ý hắn, hắn hiểu nàng đang giận dỗi, cũng không muốn đi giải thích, nằm trên sô pha một đêm, trong lòng chỉ nghĩ vẻ mặt tươi cười bí hiểm của Lưu Đại Hữu khi đem tiền trả lại cho hắn.

- Nhập Hải, tôi nhờ cậu hỗ trợ mua mảnh ngọc kia, chị dâu của cậu rất thích, vừa lúc cậu đưa biên lai cho tôi đi, tôi có thể đem về báo cáo bà xã.

Lưu Đại Hữu đã nói như vậy.

Hai ngày trước lúc tặng quà Lưu Đại Hữu không hề nói chuyện như thế. Văn Nhập Hải mới nắm quyền cao, tự nhiên vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng để ý, chỉ sợ tạo ra sai lầm. Đợi trên đường về nhà hắn liền hiểu được, chỉ sợ mình làm sự kiện của Hồ Bân đã có người muốn lấy mình khai đao, Lưu Đại Hữu e ngại bị liên lụy gì đó, vì vậy đem tiền trả về, còn tìm lý do nhờ vả hắn mua ngọc dùm. Bởi vậy có thể nói bây giờ Văn Nhập Hải là tiêu điểm, loại cảm giác bị người chú ý phi thường khổ sở, điều này làm cho hắn như đứng đống lửa, ngồi đống than, vì vậy mới duy trì thái độ cẩn thận khi Tạ Đông Tài tặng quà. Hắn làm quan vì điều gì? Chẳng lẽ chỉ vì uy phong, không nghĩ kiếm tiền? Đó là lời người ngốc mới nói, ở trong bản tâm của hắn, kỳ thật khi chứng kiến vòng cổ kia cũng thiếu chút dao động tư tưởng lưu lại nó, nhưng cuối cùng lý tính đã chiến thắng tham tính.

Mơ mơ màng màng ngủ một đêm, ngày hôm sau đầu óc Văn Nhập Hải cũng có chút mơ hồ. Nhìn cửa phòng ngủ còn chưa mở, hắn cũng không nói lời gì, dưới tình huống thất bại Trương Á vẫn đi theo hắn, vì vậy hắn luôn nhân nhượng nàng. Hắn chuẩn bị chờ nàng hết giận sẽ đi giải thích, ai ngờ vừa đến đơn vị đã bị hai đồng chí ban kỷ luật thanh tra mang đi.

Ngồi lên xe của ban kỷ luật thanh tra, sau lưng Văn Nhập Hải đã đẫm mồ hôi. Nguy hiểm, quả nhiên là nguy hiểm, dáng tươi cười bí hiểm của Lưu Đại Hữu hiện lên trước mắt hắn, có thể thấy được họ đều là lão bánh quẩy, vừa có gió thổi cỏ lay thì như chim sợ cành cong, cũng may bọn họ thật cảnh giác, cũng giáo huấn cho Văn Nhập Hải một bài học sinh động.

Đến ban kỷ luật thanh tra, Văn Nhập Hải trực tiếp khai báo chuyện mình từng đưa một vòng cổ giá trị xa xỉ cho Lưu Đại Hữu, dựa theo kịch bản Lưu Đại Hữu đặt ra, đó là giúp đỡ mua dùm, nếu trong hai vạn đồng kia có gì đáng nghi vấn, vậy phải đi tìm Lưu Đại Hữu hỏi thăm nguyên nhân.

Hắn phi thường phối hợp đem chuyện Lưu Đại Hữu nhờ vả hắn mua trang sức kể lại một lần, sau đó đồng chí ban kỷ luật thanh tra lưu lại hắn trong phòng tự mình đi ra ngoài.

Văn Nhập Hải nghĩ lại mà sợ, quan trường thật sự là địa phương hung hiểm dị thường, không biết lúc nào sẽ có hố chờ mình. Giáo huấn này cũng làm cho hắn hiểu được, sau này khi tặng quà phải nghĩ kỹ đường lui, tỷ như Tạ Đông Tài tặng quà, nếu mình thu nhận nói không chuẩn hôm nay đã bị ban kỷ luật thanh tra bắt lấy đuôi sam, ai biết Tạ Đông Tài có phải do ai đó phái tới gài bẫy hay không?

Ban kỷ luật thanh tra trải qua điều tra, phát hiện đây chỉ là một sự kiện giúp đỡ mua đồ vật bình thường. Bằng cấp của Lưu Đại Hữu không cao, kiến thức không nhiều, không có nghiên cứu về ngọc sức. Mà Văn Nhập Hải là sinh viên đại học, nhiều ít biết chút tri thức về phương diện này, hơn nữa Tần Mục gây chút áp lực nho nhỏ cho ban kỷ luật thanh tra, tới buổi trưa Văn Nhập Hải đã được thả ra.

Đi tới cổng, Văn Nhập Hải quay đầu nhìn nhìn quốc huy trên cửa, giống như vừa đi một vòng quỷ môn quan, toàn thân có cảm giác vô lực. Hắn đang định tìm Tần Mục xin nghỉ phép, không nghĩ tới Tần Mục không cho hắn cơ hội hồi sức, gọi hắn lập tức đem vấn đề công trường kiến trúc đăng lên nhật báo, muốn xuất ra một bản báo cáo có thể thực hành, xem làm sao tránh được tổn thất tài sản, lại có năng lực đem kẻ phạm tội đưa ra công lý.

Văn Nhập Hải nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Tần Mục, giống như đọc được hương vị trong mắt hắn. Tần Mục luôn bao che khuyết điểm, phi thường bao che khuyết điểm, chỉ cần quyết tâm chấp hành phương châm của Tần Mục, trong một ít chi tiết nhỏ Tần Mục hoàn toàn có thể xem thường, thậm chí sẽ có ý tưởng bảo hộ. Văn Nhập Hải cảm giác mình liều mạng đánh bạc đã đạt thành công, lập tức ra cửa đi thẳng tới công trường kiến trúc.

Tần Mục cũng không ngẩng đầu lên, nhưng lúc hắn rời khỏi văn phòng mới trầm giọng nói:

- Nhập Hải, Trương Chính lái xe không tệ, có kỹ thuật mà người lại thành thật, cảm ơn anh!

Tiếng cảm ơn Tần Mục nhấn mạnh, tồn tại vẻ cảnh cáo. Tuy rằng kỹ năng của Trương Chính không tệ, nhưng lãnh đạo không thích thủ hạ quan tâm việc an bài nhân viên bên cạnh mình. Văn Nhập Hải hiểu được ý hắn, không ngớt lời nói không cần cảm tạ, lúc này mới hết sức lo sợ rời đi.

Đợi sau khi hắn rời khỏi, Tần Mục mới cười rộ lên. Văn Nhập Hải tâm tư ngoan độc, thủ đoạn biến chuyển, nhưng đây chỉ là tính cách bị đè nén lâu năm biến dạng mà ra. Nếu quả thật biến thành thanh đao tốt, phải cần có thời gian đến ma luyện. Nếu hắn có nhận tri làm thanh đao, Tần Mục thật có tâm tư tự mình mài giũa cây đao này.

Tần Mục đưa tay xem đồng hồ, đã đến giờ tan sở. Mấy ngày nay điện thoại hắn vang không ngừng, chỉ là những nhân vật cầu tình cho công ty kiến trúc kia, đối với việc này hắn chỉ qua loa cho qua, dùng ngôn ngữ hàm hồ cho xong chuyện. Mà những người cầu tình này, cũng làm cho Tần Mục biết được bên cạnh Kế Đỉnh Thịnh có những người nào, ngược lại xem như là những kẻ a dua.

Lưu Đại Hữu đã gọi điện thoại tới, nói chuyện ngọc sức bên ban kỷ luật thanh tra đã nói qua. Trương Thúy rốt cục là người tài ba, luôn nắm chắc Lưu Đại Hữu, khi nàng biết Tần Mục cùng Kế Đỉnh Thịnh âm thầm tranh đấu, lập tức phát hiện chỗ của Văn Nhập Hải nói không chuẩn sẽ phát sinh vấn đề, lập tức áp dụng biện pháp bổ cứu. Người phụ nữ này thật sự lợi hại, có thể nhìn thấy được từng chi tiết nhỏ, ngay cả Tần Mục còn chưa kịp nghĩ tới chuyện nhỏ nhặt như thế, nhưng không ngờ lại làm cho Kế Đỉnh Thịnh sản sinh cảm giác cá chết lưới rách.

Có lẽ chính mình có chuyện gì còn chưa nghĩ đến? Tần Mục đứng cạnh cửa sổ, nhìn tòa lầu làm việc của Phổ Thượng xa xa. Kế Đỉnh Thịnh làm như vậy rõ ràng là tìm đệm lưng cho công ty kiến trúc kia, Văn Nhập Hải liền biến thành mục tiêu lựa chọn đầu tiên. Nếu là như thế, công ty kiến trúc nọ chỉ sợ còn tồn tại một ít vấn đề nhìn không thấu rõ, chỉ là bị mọi người xem nhẹ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK