Trương Thúy gặp mặt Tần Mục, ngoại trừ khu Hoàng Dương, người lãnh đạo khi khu khác nàng đã liên hệ xong, hỏi thăm Tần Mục khi nào gặp mặt bọn họ. Tần Mục suy nghĩ, cũng không đưa đáp án xác thực, chỉ hỏi Trương Thúy, có phải Tần Nguyệt Sơn đã có hành động hay không.
Năng lực của Tần Nguyệt Sơn không tệ lắm, trực tiếp liên hệ tổng công ty xe công vụ của thành phố, bỏ mười vạn chế tạo một chút bảng quảng cáo đơn giản, yêu cầu những đường dẫn giao thông công cộng của thành phố phun lên dòng chữ quảng cáo “Tân thời đại, tân Phổ Thượng”, điều này làm cho Tần Mục phải thay đổi cách nhìn, âm thầm tán dương đầu óc Tần Nguyệt Sơn linh hoạt, biết lấy tiếng từ dư luận. Nhưng hắn một hơi chi ra hai mươi vạn tài chính, tài chính Phổ Thượng lập tức như trứng chọi đá, có vẻ phi thường khó xử. Điều này cũng khó trách, khu Phổ Thượng chỉ là bài trí, điều động tài chính vẫn biến thành nói không nên lời, Tần Mục tiếp cục diện rối rắm này, trong tài chính không xuất hiện mặt trái đã cảm tạ trời đất, còn cầu xin người khác lưu lại khối thịt béo cho mình nữa sao?
Sau khi hiểu biết tình huống, Tần Mục nhìn dãy phòng giản dị thi công phía xa, hỏi Trương Thúy vấn đề về công trình. Trương Thúy cho hắn biết, tuy rằng hiện tại không còn ai đến nháo sự, nhưng có chút lời đồn đãi không tốt đã truyền ra, nói khu Phổ Thượng thế nào thế nào, tóm lại đều là lời phản đối. Tần Mục cười lạnh một tiếng, đáp:
- Để cho bọn họ nói đi, chúng ta vốn là đến đắc tội với người, còn sợ người khác nói?
Những lời này nói ra có chút khí thế đập nồi dìm thuyền, Trương Thúy thoáng do dự, vẫn thấp giọng nói:
- Nghe nói có người tố giác sinh hoạt cá nhân của anh không biết kiềm chế, bên ban kỷ luật thanh tra hình như có động tĩnh.
Tần Mục đau đầu, nói:
- Tin tức này lại từ nơi nào tới?
Ánh mắt Trương Thúy chợt lóe, Tần Mục liền hiểu được Trương Thúy cũng có con đường của mình, có thể thông tri mình xem như nàng vẫn lấy hắn làm trọng.
- Yên tâm đi, chuyện tình vu vơ không có người để ý.
Tần Mục nói tới đây, đột nhiên nở nụ cười:
- Nữ tài xế của tôi sao, chỉ sợ sẽ khiến một ít tranh luận không cần thiết đâu.
Hôm nay Tần Mục đem Tây Môn Nhạn an bài vào bên ban tài xế, quả thật gây ra một trận nghị luận, Trương Thúy nghe Tần Mục nói thật nhẹ nhàng, cũng nở nụ cười nói:
- Tần bí thư, bắt đầu từ bên Tây Sơn, có khi nào anh chịu im lặng qua, tôi nghĩ đời này của anh là luôn đi tới trước võ đài, muốn trốn cũng không tránh thoát.
Tần Mục cười ha ha, nói:
- Cho tới bây giờ tôi chưa từng muốn tránh, loại cảm giác này vẫn thật không tệ.
Hai người đã sớm gắt gao liên hệ chung một chỗ, vinh nhục cùng hưởng, đây là lời nói của chiến hữu có quan hệ phi thường chặt chẽ trong chính trị mới có.
Nói tới đây Trương Thúy đột nhiên như nhớ ra điều gì, mở ra bút ký bổn, lấy ra một tờ giấy nhìn thoáng qua, hội báo:
- Nhưng anh đi ra sân khấu, cũng thật khó khăn. Buổi sáng hôm nay Bộ tổ chức đã gọi tới, báo tin phó khu trưởng của chúng ta ngày mai sẽ đến trình diện.
Nói xong trên mặt nàng lộ ra biểu tình buồn cười.
Tần Mục cảm thấy diễn cảm này có chút quỷ dị, vỗ trán, bất đắc dĩ nói:
- Trương tỷ, có lời gì chị cứ nói thẳng đi, tôi còn chịu đựng được.
Trương Thúy cười đáp:
- Họ của vị phó khu trưởng kia thật thú vị, thân phận cũng thật mẫn cảm. Nàng gọi là Phương Thiên Nhu.
Tần Mục nhất thời sửng sốt, một tay máy móc rút thuốc. Những lời này của Trương Thúy đã thật rõ ràng, Phương Thiên Nhu kia không cần hỏi khẳng định có liên hệ với lão thủ trưởng cùng bí thư Phương Chấn Bang.
Quả nhiên, Trương Thúy giúp Tần Mục châm thuốc, lúc này mới cười híp mắt nói:
- Phương Thiên Nhu, sinh viên hệ chính pháp Trung Nam, đảm nhiệm phó cục trưởng cục xây dựng khu trung tâm thành thị, năm nay hai mươi sáu tuổi, chưa kết hôn. Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là…vị Phương phó khu trưởng này sao, là thiên kim của Phương bí thư, thân phận thật không nhỏ đâu.
Được, Tần Mục đã nhìn ra Phương Chấn Bang rõ ràng từ trong động tác của mình nhìn ra được điều gì, lúc này mới điều Phương Thiên Nhu đến đây. Vốn Phổ Thượng đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Phương Thiên Nhu đến, rốt cục ý vị như thế nào? Là Phương bí thư chuẩn bị hoàn toàn trở mặt dụng binh đối với Phổ Thượng, hay là định dùng Phương Thiên Nhu đi bài thân tình với lão thủ trưởng?
Hoặc là chuẩn bị dùng Phương Thiên Nhu đến nơi này giành quyền? Những điều này đều rất có thể. Hắn chậm rãi hút thuốc, một bước cờ này của Phương bí thư thật làm người phi thường khó chịu. Trước mắt Tần Mục không khỏi hiện lên khuôn mặt bí hiểm của Phương Chấn Bang, chỉ cảm thấy thái dương muốn nứt ra.
- Như vậy đi, tối mai gặp mặt lãnh đạo hai khu bên kia, cũng đem phó khu trưởng của chúng ta giới thiệu ra ngoài.
Ánh mắt Tần Mục thâm thúy:
- Nếu Phương bí thư muốn biểu diễn, chúng ta cũng phải đem binh sĩ kia ra tìm ưu đãi, bằng không thật sự cô phụ kỳ vọng của lãnh đạo.
Trương Thúy không nói một lời, chỉ cảm giác trên người Tần Mục phát ra khí tức lạnh lẽo.
Hình Bảo Bình gặp mặt Tần Mục một lần, sau đó chuyện James đến quốc nội truyền ra, Phương Chấn Bang lúc này đem Phương Thiên Nhu đưa lại đây, rốt cục lại có ý tưởng gì? Tần Mục nhìn không thấu, nhưng cảm thấy được chiêu thức ấy của Phương Chấn Bang mang theo hương vị giành công bên trong, là nhắm vào Hình Bảo Bình hay nhắm vào hắn? Một quan viên phó tỉnh cấp chơi bước cờ như vậy, không khỏi có chút không biết trọng nhân tài, thủ pháp như dùng pháo cao xạ bắn muỗi.
Nhìn chung toàn cục, hiện tại Tần Mục không có ưu thế gì đáng nói, James còn nửa tháng mới đến Châu Nghiễm, hiện tại thế cục rất mờ mịt, Phương Chấn Bang lại chú ý Phổ Thượng, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra chút gì?
Tin tức này không phải tin tốt lành, đồng thời cũng không phải tin tức xấu. Thân ở quan trường, không phải bất cứ chuyện gì cũng do chính mình chuẩn bị, mà là cần căn cứ đủ loại tình huống tìm kiếm cục diện có lợi nhất với mình.
Vào buổi chiều, Tần Mục cùng Trương Thúy mang theo mấy viên công an đến công trường một chuyến, xem như vỗ yên cho đội thi công cho họ tận lực đẩy nhanh hơn tốc độ, chuyện xảy ra trước đó xem như điều tra theo lệ, mời họ đừng lưu trong lòng.
Bí thư khu đảng ủy cùng khu trưởng tự mình đến, cách làm như thế thật vỗ an lòng người. Mấy vị cai thầu đều vỗ ngực nói, không qua mười ngày sẽ xây xong nhà. Tần Mục hài lòng cổ vũ họ, không cầu chất lượng chỉ cầu tốc độ, chỉ cần nhà không bị ngã, có thể dùng thời gian bù chất lượng.
- Chủ động yêu cầu không cần chất lượng, chỉ sợ mình là người đầu tiên đi?
Ánh mắt Tần Mục nhìn vào rừng cây nhỏ xa xa, sâu kín nói. Nơi đó là một thành lũy nhất định phải công phá, hơn nữa thời gian như lửa xém lông mày.