Tần Mục cười vô cùng khoái trá.
- Tần lão đệ, gọi anh một tiếng lão đệ còn không đủ đi, con người của anh đó, thật phá hư, thật quá hư ảo, khối bánh ngọt kia nếu anh bỏ quên, đó mới thật sự là chúc mừng tôi đâu.
Trương Tử Bình nở nụ cười nói.
Hai người chúc mừng một phen, Tần Mục thấp giọng nói:
- Tứ Hoàn liên lụy thật nhiều địa phương, mấy ngày nay Trương nhị thiếu phải chuẩn bị thuốc giải rượu, bảo hộ thân thể cho tốt đi.
Trương Tử Bình buồn rầu đáp:
- Phải đó, thêm vài buổi tiệc trong bụng vô cùng khó chịu. Trưa mai là Bộ công an, tối là Bộ tài chính, thật sự là muốn chết.
Tần Mục còn chưa hướng dẫn lời nói qua mặt kia, chính Trương Tử Bình đã nói ra. Tần Mục làm như không có việc gì, cười nói:
- Bộ tài chính chính là phụ mẫu áo cơm, tiền của công trình đều từ trong tay họ đi ra đâu.
Trương Tử Bình ân một tiếng, lại nói ra:
- Bất quá bên kia có người nói, lượng công trình rất lớn, thế nào cũng cần ý tứ, bọn hắn có chút liên hệ với vài công ty kiến trúc, chúng ta có phải nên ném ra chút gì đó hay không?
Trương Tử Bình vốn không cần nói những chuyện này với Tần Mục, cho dù là kẻ ngốc cũng nên biết ích lợi cùng chung, một người đóng cửa ăn mảnh chỉ có thể bị cô lập, đến lúc đó có người đến tìm phiền toái công trình có làm được hay không, tiền còn kiếm được hay không? Nhưng khi Tần Mục đưa ra bản vẽ xây ba tầng, từng có một câu là ăn mảnh, hiện tại Trương Tử Bình đặc biệt điểm ra, cũng đang trưng cầu ý kiến Tần Mục có nên thay đổi chủ ý hay không. Hắn cùng Tần Mục hợp tác thật khoái trá, thật sự không muốn làm quan hệ tan vỡ.
Tần Mục ha ha cười, hỏi:
- Trương nhị thiếu, không biết có mấy công ty kiến trúc muốn cùng nhau hợp tác?
- Bảy tám công ty đi.
Trương Tử Bình nói.
- Cũng không nhiều lắm.
Tần Mục ừ một tiếng:
- Vài vị lãnh đạo tiến cử công ty đương nhiên sẽ không tệ, đến lúc đó chúng ta chỉ quan sát chất lượng là tốt hơn. Đúng rồi, không biết ngày mai thông qua con đường của nhị thiếu, tôi có thể cùng qua ngồi một chút hay không?
Trương Tử Bình mở tiệc chiêu đãi cán bộ bộ cấp, đây là nhờ mặt mũi của Trương gia, nếu Tần Mục lấy chức vị tiểu khoa trưởng đi qua, xa xa không đủ tư cách, nhưng nếu lấy thân phận đối tác của Trương Tử Bình đi qua, lại trái ngược thân phận hiện tại, nhưng so sánh giữa Bộ tài chính cùng Bộ tin tức, rõ ràng đã cao hơn vài cấp bậc, người biết bối cảnh của Tần Mục khả năng thật lớn, Trương Tử Bình suy nghĩ một chút, liền cười nói:
- Nếu Tần lão đệ đã có nhã hứng, tôi phái xe đi đón anh.
- Vậy phiền toái nhị thiếu.
Tần Mục nói xong cúp điện thoại.
Đúng lúc này trong phòng ngủ truyền ra tiếng hô, Tần Mục vội vàng chạy vào, thấy Vân Băng đang ngồi chồm hổm nhu mắt cá chân, liền tức giận trách mắng một tiếng:
- Em đó, đã gọi em ra nghe thì không nghe, tự mình núp sau cửa nghe lén, đau chân sao?
Vân Băng ân một tiếng, thấp giọng nói:
- Không biết có con chuột ở đâu chạy ra, làm em hoảng sợ.
Tần Mục bật cười, cúi người bế Vân Băng.
- Nha, cẩn thận nhi đồng.
Vân Băng khẩn trương kêu lên.
- Chỉ mới một tháng, không có chuyện gì.
Tần Mục ôm Vân Băng, chợt nói:
- Nghe nói mang thai sau ba tháng mới không thể cùng giường…
- Bại hoại!
Vân Băng sóng mắt lưu chuyển, dễ thương vô song.
Tần Mục cẩn thận che chở Vân Băng, không quá mức phóng túng, hai người chỉ lướt qua rồi thôi, cùng nhau nằm trên giường tâm sự. Trong lòng Tần Mục còn lo âu, vừa nói chuyện vừa suy nghĩ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tới sáng khi thức giấc Vân Băng đã sớm làm xong điểm tâm.
Đi vào cơ quan Tần Mục gặp Viên Khắc Chấn, cũng không bày cái giá, chỉ cười híp mắt chào hỏi hắn. Viên Khắc Chấn thở dài, không nói gì, quay người trở về khoa hậu cần.
Ngồi trong phòng làm việc Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, một khoa trưởng Bộ tin tức bị một thương nhân chèn ép khí thế, truyền ra ngoài không phải biến thành chuyện cười? Nhìn bộ dạng Lãnh Phú Quý, miệng rộng không che đậy, đến lúc đó còn không phải đem tên tuổi Tần Mục tổn hại hoàn toàn hay sao. Hiện tại Tần Mục đi lên đầu sóng ngọn gió là do hắn cố ý làm ra bộ dáng, nhưng nếu bởi vì sự kiện này vậy hắn thật xứng với tên quan tam đại, ở trong mắt thượng vị giả chỉ sợ sẽ bị xem thành dốt nát, thật sự bất lợi cho kế hoạch phát triển ngày sau.
Tâm tư hắn trầm trọng, muốn tìm người trò chuyện. Suy nghĩ thật lâu nhớ tới Mộ Băng Đồng từng mời hắn đến nhà, nói có đồ vật quan trọng muốn giao cho hắn, như ma xui quỷ khiến cho hắn gọi điện thoại đi qua, Mộ Băng Đồng đón nghe điện thoại.
Cô gái này không có chuyến bay sao? Nội tâm Tần Mục tự nhủ một câu, hỏi thăm nàng giữa trưa có rảnh rỗi hay không. Vượt ngoài dự kiến của hắn, Mộ Băng Đồng mời hắn đến nhà nàng ăn cơm, thật sự có chút thú vị.
Trong lòng có việc, Tần Mục cúp điện thoại xong lại mở buổi họp nhỏ trong khoa nghiên cứu, nhấn mạnh sự quan trọng trong công việc này, cũng xem như giết thời gian. Triệu Vũ Hiên thật cẩn thận tỉ mỉ ghi chép lời của Tần Mục, làm Tần Mục cười lắc đầu. Người này đúng là không phải nhân tài mưu quan chức, Tần Mục có chút hoài niệm Vương Hiểu Nhạc, một bước sai liền sai, Vương Hiểu Nhạc sai ở chỗ không nhìn thấy rõ tình thế.
Dựa vào trí nhớ Tần Mục lái xe đi tới nhà Mộ Băng Đồng, đứng bên ngoài còn chưa gõ cửa đã thấy nàng mở ra một khe nhỏ, thật khẩn trương gọi Tần Mục đi vào.
- Sao lại giống như người làm điệp viên, làm ra vẻ thần bí như vậy?
Tần Mục đi vào nhà, có chút buồn cười hỏi.
- Không phải, mấy ngày nay có vài người đến đây hỏi thăm tiểu Khiết, tôi nhìn bọn hắn không giống người tốt, thật bị hù dọa sợ muốn chết.
Mộ Băng Đồng thở dốc, vỗ vỗ ngực nói.
- Thoạt nhìn Mộ tiểu thư như đã gặp phiền toái, bữa cơm này của cô có phải có chuyện gì cần nói hay không?
Mộ Băng Đồng dù sao cũng biết Tần Mục là nhân viên trong thể chế, hắn cũng không che giấu, trực tiếp hỏi nàng.
Mộ Băng Đồng ừ một tiếng, quay người đi vào trong phòng ngủ lấy ra một quyển vở nói:
- Đây là đồ vật tiểu Khiết lưu lại trước khi đi, nàng nói bên trong có thật nhiều tư liệu quá quan trọng, dặn tôi chuyển giao lại cho anh.
Tần Mục ừ một tiếng, nhíu mày. Quyển vở này thoạt nhìn thật mới, nhưng bên trong lại có dấu tay thật rõ ràng, thoạt nhìn là thường xuyên bị lật xem. Mạnh Khiết cùng Lãnh phó bộ trưởng từng có quan hệ không rõ ràng, Tần Mục từng gặp qua, chẳng lẽ quyển vở này có quan hệ gì với Lãnh bộ trưởng?
Nếu tiếp nhận, hắn sẽ đem chuyện này gánh vác, nhưng nếu không tiếp, hắn không khống chế nổi lòng hiếu kỳ. Hắn chăm chú nhìn Mộ Băng Đồng, thấp giọng hỏi:
- Đồ vật trong quyển vở này cô từng xem qua chưa?
Mộ Băng Đồng lắc đầu nói:
- Mạnh Khiết nói thật đáng sợ, tôi không dám xem. Nàng vốn muốn đem quyển vở này trả lại, nhưng về sau lại không cam lòng, tôi nói cho nàng biết anh làm việc trong chính phủ, nàng bảo tôi giao cho anh.