Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu lão gia tử đã không đồng ý, Cao Phái cũng không nói thêm được gì, hồi báo chút tình huống với lão gia tử, cũng nhấn mạnh chuyện Seatle tiến cử hai dây chuyền sản xuất ô tô cao cấp, đã có vài nhà máy công nghiệp nặng phái ra đoàn đại biểu tiến đến học tập, đối với năng lực sản xuất ô tô trong cả nước tạo nên tác dụng khá trọng yếu.

- Đừng kiêu ngạo, đừng tự mãn, hai dây chuyền sản xuất ô tô mà thôi. Con nghĩ xem, nếu tiểu Mục làm ra hai dây chuyền sản xuất, thì chính con phải nghĩ biện pháp tạo ra mười hay hai mươi dây chuyền. Hiện tại sản nghiệp ô tô có chút đột phá, con phải liên tưởng đến máy tính, phi cơ, vũ khí công nghệ cao.

Sau khi lão gia tử nói xong, cười bảo:

- À, không nói không nói nữa, con đã trưởng thành, cha còn nói nhiều con sẽ nói cha lải nhải.

Cao Phái liên tục nói không có không có, hắn có thật nhiều ý nghĩ mơ hồ, còn cần học tập nhiều với lão gia tử. Tần lão gia tử thân thiết mắng một câu, nói:

- Hiện giờ Cao Bằng còn làm tiểu thư ký không nên thân kia sao? Con nha, cả ngày giam giữ nó mãi thật không phải biện pháp, cho nó rèn luyện nhiều một chút đi. Binh viên không cầm súng con còn trông cậy nó đi đánh thắng trận, đây không phải mò mẫm sao?

Nói xong lão gia tử cười lớn cúp điện thoại.

Cao Phái cân nhắc lời nói của lão gia tử, hai mắt sáng ngời, liền gọi điện qua tỉnh Giang Bắc. Không đầy một tháng, Cao Bằng được phóng ra ngoài rèn luyện, đi tới huyện Bình Triêu đảm nhận chức phó chủ tịch huyện tạm thời.

Tần Mục lái xe đến khách sạn Kinh Điển trong Đằng Long, cho xe ngừng lại, nhìn thấy ánh đèn neon trên khách sạn, khẽ cau mày. Hắn ở trong Đằng Long thời gian không ngắn, có chút tiếng gió cũng có nghe qua, khách sạn Kinh Điển không đơn thuần dựa vào rượu cùng thức ăn hấp dẫn khách hàng, mà là dựa vào một ít giải trí đặc thù.

Tần Mục đối với loại chuyện này không phản cảm bao nhiêu, nhưng Lục Vân Phi ước hẹn hắn gặp mặt nơi này có vẻ không thích hợp, dù sao dựa vào ánh mắt thượng hạ cấp mà xem, Lục Vân Phi là cán bộ thành phố, mà Tần Mục là bí thư huyện ủy huyện cấp dưới, Lục Vân Phi dù sao cũng nên có chút cái giá, không nên làm việc không chừng mực như thế.

Sau khi hắn đi vào Kinh Điển, vừa nhìn thấy Trương Lệ Na đi tới hắn lập tức hiểu được, Lục Vân Phi chỉ là bị điều khiển, ra mặt giúp Trương Lệ Na ước hẹn mình, mà người chân chính muốn tiếp xúc với hắn chính là nàng. Nữ nhân này cũng rất có thủ đoạn, về phần vì sao Trương Lệ Na không bị liên lụy trong sự kiện của Phòng Trung Hoa, Tần Mục cũng không có ý tìm hiểu, dù sao mỗi người đều tự có mạng lưới nhân mạch riêng của mình.

Trương Lệ Na mặc một bộ áo màu tím nhạt, bộ lễ phục này vẫn thật hiếm có tại Bắc Liêu, làn da trắng muốt có vẻ cực kỳ mê người, nàng chỉ gần ba mươi tuổi mà thôi, toàn thân toát ra mị lực thành thục, mỉm cười đi tới trước mặt Tần Mục, thoáng vươn tay phải, trong thanh âm mang theo vẻ nũng nịu nói:

- Tần bí thư, muốn hẹn ngài một lần thật sự là không dễ dàng thôi.

Tần Mục gật gật đầu, không bắt tay Trương Lệ Na mà chỉ nói:

- Trương kinh lý, thật là trùng hợp, có thể ở trong này gặp được cô.

Những lời này của Tần Mục rất không nể tình, Trương Lệ Na đã lộ ra ý đồ cuộc hẹn hôm nay nàng chủ động, Tần Mục vẫn giả vờ ngây ngốc, rõ ràng có ý tính toán chuyện Trương Lệ Na bán đứng hắn. Cho dù đó là kết cục mà Tần Mục hi vọng nhìn thấy, nhưng bản thân Trương Lệ Na không biết, Tần Mục hoàn toàn có lý do nổi giận, thậm chí dù hắn quay đầu bỏ đi thì Trương Lệ Na cũng không dám nói lời nào.

Tần Mục đột nhiên gây áp lực khiến Trương Lệ Na xấu hổ, bàn tay vươn ra giữa không trung, đưa tới hay rút lại đều khó xử, trên gương mặt lộ ra biểu tình xấu hổ, ôn nhu nói:

- Tần bí thư, ngài đại nhân đừng chấp nhặt tội tiểu nhân, chúng tôi buôn bán còn không phải dựa vào gốc đại thụ hay sao?

Trong lời này của Trương Lệ Na có chút ý vị như cầu xin, nàng là thương nhân, thương nhân phải hám lợi, lúc ấy đem Tần Mục so sánh với Phòng Trung Hoa thì hắn rõ ràng nằm ở thế yếu, Trương Lệ Na lựa chọn như thế cũng không phải không có đạo lý. Những lời của nàng mang theo vẻ nũng nịu, lại thêm vẻ mặt bất đắc dĩ, làm khóe môi Tần Mục chợt nhếch lên, gật đầu nói:

- Trương kinh lý, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này tôi vẫn biết. Nhưng tôi chỉ là không biết lần này mái hiên của ai thấp như vậy, làm cho cô lại muốn tránh mưa đây?

Tần Mục đến nơi này là vì muốn thăm dò tin tức của Lục Vân Phi, nhìn xem có phải bên Tam Tinh bắt đầu muốn gây áp lực cho mình. Hiện tại nhìn thấy Trương Lệ Na, tâm tư lập tức xoay chuyển, nếu không cũng sẽ không có vẻ khoan dung với nàng, đây là tâm lý chiến trên quan trường, như vậy lúc Trương Lệ Na nói chuyện sẽ giảm bớt sắc bén, luôn phải tính toán nói chuyện dùng lời khôn khéo, e ngại đụng chạm mâu thuẫn ngày trước, như vậy Tần Mục nói chuyện sẽ càng thêm có ưu thế.

Nghe trong lời nói của Tần Mục có chút xoay chuyển, Trương Lệ Na nở nụ cười, hùa theo:

- Tần bí thư, làm gì có mái hiên chứ, cho dù là có nhưng nghe những lời này của Tần bí thư, chúng tôi cũng phải đến tránh mưa với ngài rồi. Chuyện lần trước là lỗi của tôi, hôm nay tôi nhất định phải bồi tội với ngài.

Trương Lệ Na sóng mắt lưu chuyển, nhìn thật vạch người.

Trong lòng Tần Mục thoáng nhảy loạn, đã gần nửa năm hắn không gần gũi nữ nhân, ánh mắt của Trương Lệ Na thật sự hấp dẫn, tuyệt đối là tay lão thành. Nhìn ánh mắt Tần Mục thay đổi, Trương Lệ Na cười duyên, lại nói với người phục vụ:

- Lấy hai chai rượu tây, đưa tới phòng số tám.

Tần Mục cười nói:

- Trương kinh lý thật có lòng, còn biết tôi thích số phòng này.

Trương Lệ Na xoay người đứng gần Tần Mục, đem bờ lưng tuyết trắng phơi bày trong mắt hắn. Ánh mắt Tần Mục không tự giác nhìn vào nơi đó, khiến trong lòng Trương Lệ Na giảo hoạt cười một tiếng, thầm nghĩ: Thì ra là một tên thanh niên không chút kinh nghiệm, lão nương bày chút thủ đoạn thì lập tức rơi xuống váy lão nương. Nếu biết đơn giản như thế, cần gì phải đi con đường của Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Bình, chỉ cần tạo một ít tối thì Tần Mục này còn không ngoan ngoãn hay sao.

Ánh mắt Tần Mục chỉ lướt qua bờ lưng trắng nõn của Trương Lệ Na, sau đó quét mắt nhìn giá rượu, hơi có chút ngoài ý muốn gật đầu, nói:

- Trương kinh lý, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện?

Trong lòng Trương Lệ Na đắc ý, cho rằng lời của Tần Mục đã có ý khẩn cấp, làm ra vẻ nũng nịu nói:

- Tần bí thư, đêm còn dài, chúng ta từ từ sẽ đến.

- Ông chủ khách sạn này thật có chút ý tứ, cả đại sảnh chẳng những không rộng thoáng thanh thoát, còn mang theo sắc điệu mông lung, có thể thấy được đặc thù ít có.

Tần Mục nhìn quanh nói.

Trương Lệ Na cười nói:

- Ông chủ thật là người tài ba đâu, nghe nói trong bảy tỉnh phương bắc còn có vài công ty giải trí, vài nhà xưởng, công ty nhỏ như của tôi làm sao có thể so sánh được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK