- Anh nha, trong lòng khẳng định không phục, rõ ràng đã đánh tiểu Tạp Mao kia một trận, con người của tôi dù sao cũng nên đại nhân có đại lượng, mắt nhắm mắt mở là cho qua việc này có phải hay không?
Bị Tần Mục nói đến trong lòng, Đan Bưu vội vàng lau mồ hôi lạnh.
Tần Mục thở dài, chỉ chỉ cục gạch trên mặt đất, như có ám chỉ nói:
- Cục gạch này không vỡ, đôi mắt tôi không mù, anh dùng nó đập hắn, khổ nhục kế?
Đan Bưu biết không nói chuyện không được, cắn răng:
- Tần đại thiếu, thanh danh của tôi không phải do mình kiếm tới, là nhờ các huynh đệ chống đỡ lên. Tuy rằng bọn hắn đắc tội Tần đại thiếu, nhưng ngài cũng không có bao nhiêu tổn thất, tôi đã đánh gãy hai xương sườn của tiểu tử kia, tiền thuốc men phải do tự mình đào.
- Cái gì, anh nói cái gì!
Tần Mục vỗ bàn không chịu bỏ qua, chỉ vào mũi Đan Bưu mắng:
- Đan Bưu, tôi đã nói với anh, đừng không biết mình nặng mấy cân lượng, chút đồ chơi này của anh, ở trong mắt tôi cái rắm cũng không phải. Muốn gọi nhịp với tôi có phải hay không, anh còn chưa đủ tư cách!
Lời này của Tần Mục vô lại mười phần, khiến Vân Băng vô cùng rung động. Có đôi khi ôn văn nho nhã, có đôi khi như lăn lộn nhiều năm, rốt cục Tần Mục là người ra sao, tâm tư Vân Băng hoàn toàn nằm trên người hắn, rốt cục chuyển không lối thoát.
Đan Bưu kiên cường gật đầu, hồi đáp:
- Tôi là dựa vào chư vị thiếu gia kiếm ăn, nhưng thằng nhóc kia là theo chân của tôi, nếu Tần đại thiếu có gì không hài lòng, là giết là chém tôi chịu!
Mọi việc đều đã quyết, Đan Bưu vẫn cứng rắn nhận về mình, Tần Mục cười lạnh một tiếng, nói:
- Đây là chính anh nói, tôi không bức anh đi?
Đan Bưu gật đầu:
- Đi ra hỗn, luôn cần trả lại, tôi đã sớm biết có một ngày cần tài trong tay người như ngài.
Tần Mục thật sâu nhìn Đan Bưu, rít vài hơi thuốc, lên tiếng:
- Tiểu Tạp Mao kia muốn đem người bạn của tôi chơi vui vẻ, lời này là ván đã đóng thuyền, anh trở về xem mà làm đi. Về phần tôi làm sao trừng phạt anh, vậy đi, sau này đừng làm ầm ĩ cái quán này nữa, thuận tiện trả tiền đậu hũ cho người ta.
Đan Bưu bỗng nhiên ngẩng đầu, căn bản không nghĩ Tần Mục quở mắng xong thì cho kết cục như vậy. Về phần tiểu Tạp Mao vũ nhục Vân Băng, đến lúc đó cho hắn tới nơi khác trốn tránh một chút, để Tần đại thiếu nguôi giận là được.
Vân Băng không nghĩ tới Tần Mục không chịu bỏ qua là vì nàng, nhất thời đỏ mặt cúi đầu, tuy rằng miệng than thở không cần, nhưng trong lòng không ngừng mừng thầm.
Một màn nơi đầu đường phi thường quỷ dị, một cán bộ trong thể chế, một lão bản khách sạn, còn có một nhân vật thuộc giới màu xám ngồi chung một chỗ cùng ăn đậu hũ.
Sau khi Tần Mục ăn xong, tán thán nói:
- Đã lâu không đi ra ăn điểm tâm thế này.
Hắn nhìn thoáng qua Vân Băng, cười nói:
- Còn chưa ăn xong sao?
Vân Băng luôn cúi đầu nghĩ tâm sự, nghe Tần Mục hỏi như vậy giống như vừa phục hồi lại tinh thần, vội vàng bưng chén đổ vào miệng. Một mỹ nữ tao nhã lại bưng chén ừng ực uống, thật sự có chút buồn cười. Tần Mục bất đắc dĩ lấy khăn tay lau miệng cho nàng, khiến Đan Bưu phải cúi đầu nhìn trong chén.
Hắn đã hơn ba mươi tuổi, lần đầu nhìn thấy người mâu thuẫn như vậy. Tần Mục liếc mắt nhìn Đan Bưu, trầm giọng nói:
- Mấy ngày nữa rảnh rỗi thì gọi điện cho tôi, có chút công việc cần nhờ anh đi làm.
Đan Bưu nghe được câu này trong lòng bồn chồn, nói rõ hắn vẫn hữu dụng trong mắt Tần Mục, tục ngữ nói một lần mới mẻ hai lần quen thuộc, nếu giúp đỡ Tần Mục làm nhiều chuyện, sau này quan hệ càng thêm đến gần.
Tần Mục cũng không vạch rõ tâm tư của hắn, mang theo Vân Băng rời đi. Thái độ của Tần Mục đối với Đan Bưu làm Vân Băng có chút khó hiểu, nói bóng gió vài câu. Tần Mục chỉ cười lắc đầu, không giải thích rõ ràng với nàng.
Buổi sáng trôi qua thích ý, Tần Mục ngồi trong phòng làm việc hoàn thành báo cáo của hắn, đây là cần đăng báo, rất nhiều con số phải viết chi tiết, đây là kỹ thuật sống, không thể có nửa điểm qua loa.
Vân Băng ngồi trong nhà một lát đã đi, nàng cũng có vòng giao tế của mình, hơn nữa nàng lưu trong nhà Tần Mục một đêm, nói không chuẩn Vân Thiên Nhạc có nghe tiếng gió, việc này không dễ dàng giấu diếm.
Tới buổi chiều Tần Mục hoàn thành xong báo cáo. Báo cáo này Tần Mục chuẩn bị đòn sát thủ phản kích Giang Bắc, tự nhiên sẽ không lập tức lấy ra, nếu phát hiện thành thị khai phát thật sự rơi vào tay người khác, Tần Mục sẽ tế ra đại sát khí này.
Vội xong tất cả mọi chuyện, Tần Mục có cảm giác mệt mỏi, nhìn thời gian, Ông Văn Hoa cũng đã sắp đến, hắn lái xe đến sân bay. Làm cho hắn thật không ngờ chính là Ông Văn Hoa thật khoa trương, trực tiếp ngồi máy bay riêng trở về. Lần này bà về thật yên lặng, nếu không truyền thông nhận được tin tức còn không phát điên.
Một thân trang phục quý phái định chế bao phủ trên người, Ông Văn Hoa đeo kính râm che nửa mặt xuất hiện trước mắt Tần Mục. Tần Mục ôm mẹ mình, nhìn thấy mặt sau có hơn mười người cầm đủ loại hành lý đi theo, giật mình nói:
- Mẹ, mẹ làm ra trận trận như vậy, không khỏi có chút quá khoa trương đi?
Ông Văn Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua, không khỏi có chút khinh miệt nói:
- Con trai, sao con càng làm quan lớn, ánh mắt thì càng nhỏ đây? Hiện tại mẹ của con nói thế nào cũng là nhân sĩ thành công đúng không, phô trương sao có thể nhỏ?
Tần Mục bật cười, cùng mẹ song song đi ra, hỏi:
- Lần này mẹ trở về, chuẩn bị lưu lại bao lâu mới đi?
Ông Văn Hoa xì một tiếng khinh thường, cả giận nói:
- Không thích gặp mẹ hay sao đây?
Tần Mục thè lưỡi, đã hai mươi bảy tuổi còn mang theo bộ dáng trẻ con, nhất thời khiến Ông Văn Hoa đỏ mắt, tháo kính râm xuống lau lau mắt mình.
Tần Mục cười nói:
- Mẹ, gió thổi cát rơi trong mắt hay sao?
Ông Văn Hoa bật cười, vừa tức vừa hờn nói:
- Thật không biết tính tình con giống ai, sao lại có bộ dáng như vậy.
Hai mẹ con cười cười nói nói, ngoài phi trường đã sớm có xe đến đón, là năng lượng của chi nhánh tập đoàn tài chính Hoa Hạ trong thủ đô. Lúc này Ông Văn Hoa mới nói với Tần Mục, chuẩn bị định cư tại thủ đô, mấy năm nay sẽ không đi đâu, chỉ lo chăm sóc cháu trai.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Chỉ sợ ông nội không cho mẹ làm như vậy, cả ngày mẹ chăm sóc cháu trai, không phải tước đoạt niềm vui của ông sao?
Tần Mục lái xe đi trước dẫn đường, đưa Ông Văn Hoa đến ngôi nhà mới mua. Hoàn cảnh u tĩnh khiến Ông Văn Hoa rất thích, khen ngợi Tần Mục thật biết làm việc.
Sau đó hai mẹ con đến Tần gia đại viện. Ông Văn Hoa mua chút quà cho lão gia tử, nhưng còn bị lão gia tử cằn nhằn một trận mới phất tay cho bà đến Hàn gia thăm con dâu.
Tần Mục vốn định đi theo xem, nhưng bị lão gia tử gọi lại, xem ra ông có chuyện cần nói, chỉ sợ có quan hệ tới Hàn gia. Hiện tại Hàn Đại Bình đã có động tác, lão gia tử không phải không biết, bên quân khu nếu có chút dị động sẽ dẫn dắt tầm mắt của lão nhân gia.