Những lời này Tần Mục sẽ không nói với Mạnh Khiết, nhưng thông qua Mạnh Khiết, có lẽ có thể tìm được một số thương nhân muốn móc tiền cho mình, "giúp" Phổ Thượng xây dựng, chỉ có điều đây là một con dao hai lưỡi, dùng tốt chắc chắn là đại thu hoạch, nếu dùng không tốt, không chừng sẽ cắt phải chính mình.
Nhìn Mạnh Khiết cứ ở đó lải nhải như đang nằm mơ, Tần Mục mỉm cười, chỉ chỉ ly cà phê truớc mặt nàng, nói:
- Uống trước đi, đi với tôi đến một nơi, tiếng Pháp của cô đừng nửa đường như xe bị tuột xích đấy.
Mạnh Khiết vừa nghe lời này, nở nụ cười, sắc mặt thần bí, thấp giọng nói:
- Anh gặp mặt Tiểu Đồng rồi sao, có phải hai người đã. . . ?
Sắc mặt Tần Mục bất giác ửng đỏ, trầm giọng nói:
- Nói linh tinh.
Sau đó cầm cái chén che giấu cảm xúc, nhấp một ngụm cà phê.
- Anh cứ giả bộ đi, hai ngươi cứ giả bộ đi, đừng tưởng tôi không nhìn ra.
Mạnh Khiết cũng không bướng bỉnh truy hỏi Tần Mục đến cùng, nàng biết mình chỉ điểm qua là được, nếu hỏi kỹ, không chừng chọc Tần Mục tức giận, đến lúc đó giao mảnh đất kia cho người khác, mình khóc cũng không kịp.
Mạnh Khiết lên xe, Tần Mục phân phó Tây Môn Nhạn lái xe đến Phổ Thượng. Hắn và ký giả kia đã hẹn gặp nhau trong một khu dân cư, vừa tránh khỏi tầm mắt nhòm ngó của người khác, cũng có thể chọn cảnh nói chuyện.
Tây Môn Nhạn chăm chú nhìn Mạnh Khiết một lát, sau đó khởi động xe, hòa vào dòng xe đang chạy trên đường. Mạnh Khiết le lưỡi sau lưng nàng, bày ra bộ mặt quỷ về phía Tây Môn Nhạn.
Bộ mặt quỷ này vừa vặn bị Tần Mục nhìn thấy, nhất thời vui vẻ mỉm cười. Sương mù của Phổ Thượng, cuối cùng cũng sắp tan rồi.
Buổi gặp mặt ký giả nước Pháp Lenno, giống như một màn hí kịch. Khi Tần Mục dẫn theo Mạnh Khiết và Tây Môn Nhạn đến khu dân cư kia, ký giả Lenno là người lăn lộn trong giới giải trí, nhìn chằm chằm Mạnh Khiết không rời, trong miệng còn lầm bầm gì đó. Tần Mục nghe không hiểu, nhưng sắc mặt Mạnh Khiết bỗng chốc ửng đỏ, nói khẽ với Tần Mục:
- Tên người Pháp này không phải người tốt.
Đây là lần đầu tiên Tần Mục thấy trên mặt Mạnh Khiết lộ ra vẻ ngượng ngùng như vậy, mỉm cười thấp giọng nói:
- Cô quan tâm đến hắn làm gì? Hắn nói gì cứ trực tiếp phiên dịch cho tôi nghe là được, nhiệm vụ hiện tại của cô chính là phiên dịch từng câu, để cho tôi có thể hiểu được ý tứ của hắn.
Mạnh Khiết bĩu môi, thấp giọng nói:
- Tên đó nói tôi giống cô gái cụt tay, không mặc quần áo Venus gì đó, vậy còn không phải rủa tôi sao?
Tần Mục nhất thời nở nụ cười, một tay đặt trên khóe miệng ho khan một tiếng, sau đó nghiêm trang nói:
- Cô đây, người Pháp không dễ dàng tặng danh hiệu này cho người khác đâu, cô thật không biết phúc. Nếu tổng thống Pháp gọi cô như vậy, chắc chắn cô sẽ nổi tiếng khắp thế giới.
Mạnh Khiết trợn mắt, trực tiếp xem những lời này của Tần Mục như không khí. Lenno giống như đã phục hồi tinh thần, đưa hai tay về phía Tần Mục, trong miệng lại lầm bầm một trận. Tần Mục đưa tay ra, bắt tay Lenno, sau đó nói:
- Lenno tiên sinh, không ngờ ngài lại tới Trung Quốc, ngay cả lễ tiết của Trung Quốc chúng tôi cũng học hết rồi.
Mạnh Khiết bất đắc dĩ, đành phải phiên dịch lời nói của Tần Mục. Lenno gật đầu nói:
- Trung Quốc là quốc gia vô cùng thần bí, từ lâu chúng tôi đã rất mến mộ lịch sử văn hóa lâu đời của các ngài. Ở quốc gia này, mỗi một dấu tay mỗi một động tác đều ẩn chứa những câu chuyện văn hóa lâu đời.
Vẻ mặt Mạnh Khiết như sáng lên, liên tiếp phiên dịch những lời này, sau đó còn tự thêm một câu:
- Tên ngoại quốc này nói chuyện rất đúng, đất nước ta đúng là có lịch sử lâu đời.
Tần Mục không để ý tới nàng, mà nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Nhưng bài báo của Lenno tiên sinh giống như rất không hài lòng với hiện trạng của quốc gia chúng tôi, có chút cười nhạo chúng tôi.
Những lời này của Tần Mục là mượn lời hỏi tội của quan viên địa phương, Tây Môn Nhạn vội vàng chắp tay sau lưng đi sang một bên, nhưng Tần Mục có thể nhìn ra trên mặt nàng cố gắng kiềm chế nụ cười. Điều này cũng khó trách, chuyện của Tần Mục và Vân Băng, Tây Môn Nhạn biết rất rõ, hiện tại mình lại ra mặt dạy người khác, hơn nữa còn là người nước ngoài, Tây Môn Nhạn không tránh khỏi bất ngờ, cảm thấy buồn cười. May nhờ nàng không cười ra tiếng, nếu không, Tần Mục sẽ nổi cơn lôi đình.
Mạnh Khiết nghe lời nói của Tần Mục, ánh mắt trợn tròn, nhắm trúng Lenno đang ý vị nhìn nàng, còn thiếu điều chảy nước miếng. Tần Mục lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạnh Khiết, khẽ gật đầu, nói:
- Phiên dịch!
Mạnh Khiết phiên dịch câu nói của Tần Mục cho Lenno. Lenno mê hoặc nói:
- Tần tiên sinh, tôi không biết anh nói như vậy là có ý gì. Tôi quả thật có gửi bản thảo cho quý báo địa phương, là mời sinh viên Pháp văn phiên dịch. Tôi dùng danh dự của một ký giả để thề, tất cả đều là từ ngữ của chúng tôi.
Tần Mục nào biết nội dung Lenno viết là cái gì, biểu hiện hỏi tội này chính là tạo áp lực cho Lenno, muốn thu phục người khác, trước hết phải xây dựng ưu thế tâm lý. Nhất là với đám ký giả nước ngoài kiên trì với loại báo tự do, là một thứ quan trường Trung Quốc không chấp nhận. Trên mặt Tần Mục nhất thời lộ ra vẻ ngạc nhiên, kêu Tây Môn Nhạn lấy tờ báo đăng bài của Lenno mang tới.
Sau khi Tây Môn Nhạn ra khỏi cửa, Tần Mục rõ ràng nghe thấy một tràng cười giòn tan, giống như Tây Môn Nhạn rốt cuộc cũng tìm được cơ hội phát tiết. Đợi Tây Môn Nhạn trở lại, khuôn mặt còn đỏ bừng, trên lông mi vẫn lưu lại nước mắt do cười nhiều quá, Tần Mục cả giận nói:
- Công việc rãnh rỗi quá có phải không, đợi mãi mới mang đến! Câu này không cần phiên dịch!
Mạnh Khiết rụt cổ, không dám lên tiếng, nhưng Lenno có thể nhìn ra thần sắc nghiêm nghị của Tần Mục, há miệng nói:
- Tần tiên sinh, lớn tiếng quát một cô gái xinh đẹp là không tôn trọng siêu phẩm do thượng đế tạo ra.
Vào lúc này người này vẫn không quên lấy lòng nữ nhân, sự lãng mạn khắc sâu trong xương cốt của người Pháp thật sự làm cho người khác không dám khen tặng. Tây Môn Nhạn và Mạnh Khiết đều tán thưởng nhìn Lenno, khiến tên nam nhân ba mươi tuổi này rất chân thật vuốt nếp nhăn của áo trong, dáng vẻ như khổng tước xòe đuôi.
- Lenno tiên sinh, tôi nghĩ ngài nên xem lại, Mạnh Khiết tiểu thư sẽ giúp ngài phiên dịch lại từng câu sang tiếng Pháp.
Tần Mục hừ lạnh, chắp tay sau lưng thong thả bước đi trong sân.