Phó Ngọc Bình ngẩng đầu, phá vỡ không khí im lặng nặng nề. Tiếng mưa bên ngoài phảng phất như cây chùy gõ vào trái tim mọi người, mỗi một giọt mưa giống như mang theo sức nặng khổng lồ.
- Ba phương án.
Vương Tường nhanh chóng báo cáo, sau đó lần lượt trình bày ba phương án.
Thời gian đã không cho phép mọi người ngồi đấy lo lắng, lúc này khí chất lãnh đạo của Giang Trung Thiên mới cần bộc lộ hoàn toàn, hắn lập tức nói:
- Hiện tại, tất cả cảnh lực địa phương cùng nhân viên chính phủ bắt đầu sơ tán quần chúng lên những chỗ cao. . .
Hắn nhìn thoáng qua Phó Ngọc Bình, nói tiếp:
- Sơ tán về hướng khu phong cảnh tự nhiên, không được chậm trễ. Đây là mệnh lệnh chết, khẩu hiệu của chúng ta là không thể bỏ rơi bất kỳ người nào, không thể đặt dân chúng vào trong nguy hiểm.
Chuyện này là công việc của Vương Trường Nhạc, hắn lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Giang Trung Thiên an bài xong chuyện này, tiếp tục nói:
- Dám đánh dám liều mạng, là truyền thống vốn có của thành phố Cửu Giang chúng ta. Hiện tại, chúng ta phải cùng cố gắng với các đồng chí bộ đội, huy động toàn bộ máy móc, khi ngọn lũ còn chưa tới, phải cố hết sức để sông. Tự Tại, chuyện này do đồng chí chịu trách nhiệm.
Quách Tự Tại có chút không yên lòng đáp một tiếng, sau đó lại cúi đầu.
Giang Trung Thiên nhìn hắn một cái, nói tiếp:
- Vương cục trưởng, hiện tại anh hãy đưa ra tính toán xấu nhất, liên lạc với bộ đội, chuẩn bị khi tình huống xấu nhất xuất hiện, thì mở đập trút lũ.
Nói xong, hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh bản đồ, hăng hái vẽ một nét lên chỗ Vương Tường vừa làm ký hiệu.
Nét vẽ này trực tiếp vẽ vào ba huyện phát triển nhất của thành phố Cửu Giang. Ý tứ của Giang Trung Thiên rất rõ ràng, thà rằng phá hủy ba huyện này, cũng không thể phá hủy thành phố Cửu Giang. Kinh tế của thành phố Cửu Giang không những phát đạt hơn nhiều ba thành phố kia, quan trọng nhất là, đường ray xe lửa đều ở đây, một khi gặp tai hoạ, cũng có thể vận chuyển vật tư cứu trợ nhanh nhất.
Lúc này Quách Tự Tại đột nhiên đứng dậy, đi về phía trước vài bước, giọng nói dồn dập:
- Không không, còn có một cách khác.
Thường ngày hắn rất ít nói chuyện, nhưng lúc này lại nói như vậy, Giang Trung Thiên nhất thời nheo mắt, sau đó lui về phía sau một bước, ánh mắt lấp lánh nhìn Quách Tự Tại, ra lệnh:
- Cậu tới vẽ đi!
Tay Quách Tự Tại khẽ run rẩy, nhưng vẫn cố gắng vượt qua, ở chỗ lối vào con đường dài vài chục km mà Vương Tường đã vẽ, hắn lại vẽ thêm một đường nữa. Con đường này, mặc dù vẫn là phá đập, nhưng tránh cho ba huyện chịu tai hoạ trực tiếp, chẳng qua đồng ruộng sẽ chịu tổn thất lớn hơn một chút.
Ánh mắt Giang Trung Thiên sáng lên, lập tức hỏi:
- Vẽ như vậy có căn cứ gì không? Vương cục trưởng, anh phân tích xem, nếu có thể, bảo vệ huyện thành cũng là vô cùng trọng yếu.
Vương Tường nheo mắt lại, cẩn thận phân tích, mở miệng nói:
- Loại phương án này chúng ta không phải chưa từng suy nghĩ, nhưng vì khoảng cách xê xích mấy chục km, nếu mở đập ở đó, cần phải làm thế nào để đập nước không chịu nổi một kích của chúng ta.
Hắn dừng một lát, sau đó nói tiếp:
- Nếu hoàn toàn từ bỏ phòng ngự của đập nước, vậy mở một lỗ hổng ở đó sẽ là phương án tốt nhất.
Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt của các lãnh đạo càng trở nên khó coi. Ý tứ của Vương Tường rất rõ ràng, nếu dựa theo phương án của Quách Tự Tại, như vậy chính là mơ hồ thừa nhận đập nước Cửu Giang chính là công trình thể diện, công trình bã đậu, là công trình không chịu được khảo nghiệm của nước lũ, đây là hành động vô cùng mất mặt, chẳng những phủ định công việc của ê-kip nhiệm kỳ trước, ngay cả ê-kip đang tại nhiệm cũng mất mặt.
Ánh mắt Giang Trung Thiên rơi vào giữa hai đường chỉ đỏ, trong đầu vội vàng chuyển động ý niệm. Trận chiến đập nước Cửu Giang không đánh đã bị vứt bỏ, chuyện này về mặt tình lý là không thể xảy ra. Nhưng nếu quả thật phải mạo hiểm thử một lần, vạn nhất không gánh được, vậy trách nhiệm sẽ vô cùng lớn. Hắn vừa suy nghĩ, vừa nói:
- Quách Phó thị trưởng, anh đưa ra suy luận như vậy, chính là không có có lòng tin đối với công việc của mình.
Đây là cách Giang Trung Thiên thoái thác trách nhiệm, nếu Quách Tự Tại thừa nhận, vậy hắn có thể nhanh chóng chọn lựa phương án của Quách Tự Tại. Chủ quản công trình sửa chữa đập nước Quách Tự Tại đưa ra suy luận như vậy, trong lòng Giang Trung Thiên cũng không biết làm thế nào, cho nên phải tìm người chịu tội thay trước.
Quách Tự Tại đứng dậy, chuẩn bị nhận trách nhiệm, nhưng Giang Trung Thiên giống như chuẩn bị đem tất cả lôi đình đánh lên người Quách Tự Tại, cái nồi lớn như vậy Quách Tự Tại hắn thật sự có chút không gánh được, lập tức trả lời:
- Suy luận này là kết quả của đồng chí Tần Mục bí thư đảng ủy khu Châu Quảng. Bắt đầu từ năm ngoái đồng chí Tần Mục đã vô cùng quan tâm đến chuyện phòng lũ ở đập nước, khi ở tổ hiệp tra, phần lớn lực chú ý cũng đặt ở đập nước.
Đây là Quách Tự Tại đang nhắc nhở Giang Trung Thiên, không phải muốn ném mìn thì ném, cho dù đặt trên người Quách Tự Tại, sau này truy cứu trách nhiệm, Giang Trung Thiên là người bổ nhiệm Quách Tự Tại cũng sẽ gánh trách nhiệm. Nhưng nếu đẩy Tần Mục ra, không đơn thuần là chuyện của thành phố Cửu Giang, một khi phương án giải quyết của Tần Mục trót lọt..., như vậy người phải gánh chịu lôi đình là Cửu Giang, Châu Quảng, thậm chí là Tỉnh ủy Giang Bắc, đến lúc đó cho dù bọn họ muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác, cũng sẽ có người nhìn không được, đứng ra nói chuyện cho bọn họ.
Ngón đón vừa đẩy vừa đánh, trói người lên xe này, Quách Tự Tại cũng học được từ Tần Mục. Lúc này tất cả mọi người giống như đột nhiên nghĩ đến còn có Tần Mục, nhớ tới ngay từ bảy tám ngày trước Tần Mục đã đưa ra suy nghĩ đô phòng hộ của đập nước không chịu nổi một kích.
Giang Trung Thiên bỗng nhiên kêu lên:
- Tần Mục! đồng chí Tần Mục của thành phố Châu Quảng hiện tại đang ở đâu? Quách phó thị trưởng, lập tức đến đập nước tìm Tần bí thư, nói cho hắn biết, nơi này có nhiệm vụ trọng yếu hơn chờ hắn.
Trong đầu mọi người cùng hiện lên ý niệm hoang đường, ai cũng biết Tần Mục hiện tại đang ở trong trại tạm giam thành phố, Giang Trung Thiên nói như vậy, thật ra trong lòng đã thừa nhận phương án của Quách Tự Tại.
Quách Tự Tại lập tức nói:
- Tôi đi tìm!
Giang Trung Thiên ra lệnh:
- Nếu Tần bí thư không trở lại, cậu cũng phải ôm hắn về đây, đây là nhiệm vụ của thị ủy giao cho cậu.
Quách Tự Tại đáp:
- Tôi bảo đảm hoàn thành.
Lúc này, khóe miệng Phó Ngọc Bình lộ ra nụ cười thản nhiên, sau đó biến thành vẻ sầu lo.
Tần Mục ngồi trong trại tạm giam nhận điện thoại, lần lượt nghe Tần lão gia tử, Cao Bái và Ông Văn Hoa luân phiên khiển trách. Hắn có chút nhức đầu, nửa ngồi nửa nằm trên giường, nói vào trong điện thoại:
- Mẹ, gia gia và dượng ba đã giáo huấn con hết lời rồi, sao mẹ còn gọi điện đến nữa? Tuyết Lăng hiện tại thế nào rồi?