Khu trưởng và bí thư đảng ủy, cho dù như thế nào cũng không thể hài hòa mặt ngoài được, nhất là hiện trạng của Phổ Thượng, khu bí thư đảng ủy lại lãnh đạo khu trưởng, hơn nữa trong thành phố ẩn ý cũng định bồi dưỡng bí thư đảng ủy, dù sao khu trưởng một người độc đại không phải cục diện người trong thành phố muốn nhìn thấy. Không có người nào cam tâm đứng dưới người khác, nhất là khu đang phát triển nhạy cảm như vậy, trong mắt nhân vật thực quyền thì đây là nơi kiếm tiền đầy bồn đầy bát.
Không có nơi phòng ngự kiên cố nào cả, cho dù là tường thành vững chảy đi nữa, nếu tìm được nơi đi đường vòng thì nó biến thành phế vật. Tần Mục móc điện thoại ra gọi cho Lục Viễn.
Lục Viễn nhận được điện thoại của Tần Mục thì ngữ khí rất ngoài ý muốn, trong lời nói muốn theo Tần Mục, làm sao lại nhét hắn ở khu Phổ Thượng, rất muốn được điều tới bên cạnh Lục Viễn.
Tần Mục nghe được tâm tư khẽ động, nhớ tới Phương Thiên Nhu nói Lục Viễn ở lại, khóe miệng tươi cười nghiền ngẫm, nhàn nhạt nói ra:
- Phương khu trưởng gần đây công vụ bận rộn, lái xe ở Phổ Thượng cần anh nắm giữ, không nên gấp gáp, nên giúp Phương khu trưởng bồi dưỡng nhân tài, đây là công tác trọng yếu nhất của anh.
Hiện tại Tần Mục một phó cục trưởng cục hưu trí, cục trưởng phải đi xe đạp, hắn một phó cục trưởng chẳng những có xe, còn có lái xe biên chế, cũng không tránh khỏi quá liều lĩnh một ít. Vốn phân phối tiêu chuẩn của cục hưu trí cục trưởng và phó cục trưởng đều có xe, cũng không biết như thế nào hiện tại không có cả xe. Lục Viễn tới không có việc gì, còn không bằng dừng ở Phổ Thượng tiếp tục rèn luyện.
Nghe khẩu khí của Lục Viễn thì vẫn tôn kính Tần Mục rất nhiều, cho nên Tần Mục cũng yên lòng, bồi dưỡng một người không dễ dàng, Lục Viễn có quan hệ với cục tài chính, có đôi khi đi đường nhỏ cũng không tệ. Đại quan hệ có công dụng của đại quan hệ, tiểu quan hệ cũng có công dụng của tiểu quan hệ. Chủ yếu nhất là Tần Mục vẫn cảm thấy Lục Viễn người này không tệ.
Đối với Tần Mục an bài, Lục Viễn không nói nữa. Khi Lục Viễn nghe được Tần Mục muốn thông qua hắn tìm thân thích cục tài chính Bối Hải Trữ đi ra ngoài ngồi một chút, lập tức nói ra:
- Tần cục trưởng, ngài yên tâm, mấy ngày nay Phổ Thượng có liên hệ với bên đó nhiều, có lẽ không có vấn đề.
Tần Mục cười nói:
- Chỉ là tụ hội riêng, không nên gây chiến.
Lục Viễn nghe vậy thì nói với Lâm Minh mình lập tức đi liên hệ, lát nữa sẽ điện thoại lại nói với Tần Mục buổi tối ngày mai, địa điểm là tiệm cơm trong khu Huy Hoàng.
Tiệm cơm trong khu Huy Hoàng thì Tần Mục biết rõ, không phải nơi nổi danh gì. Tần Mục liền cười nói cho Lục Viễn, lần này hắn mời khách, không cần quá tiết kiệm. Lục Viễn nhỏ giọng giải thích, chỗ đó là do thân thích Bối Hải Trữ mở, ngụ ý là tới cổ động, có chuyện gì muốn nói cũng không truyền ra ngoài.
Tần Mục âm thầm gật đầu, Lục Viễn tiến bộ thật nhanh. Cứ theo đà này, Phương Thiên Nhu muốn đoạt Lục Viễn của hắn, đúng là không thể cho nàng mặt mũi.
Đề Na bên cạnh không bình tĩnh nữa, Tần Mục vừa mới cúp điện thoại, tiểu nha đầu đã làm nũng:
- Tần Mục, anh hôm nay dẫn em đi chơi, không phải đi gọi điện thoại, hiện tại em ra lệnh cho anh giao điện thoại ra đây, bằng không em sẽ ném quà của anh đi.
Tần Mục nhìn Đề Na vẻ mặt không vui, cười tủm tỉm nói ra:
- Hảo hảo hảo, đúng là không biết thiếu nợ lão tổ tông em thế nào nữa, sớm biết như vậy không bằng nhét em ở nước Mỹ cho người ta bắt đi đi.
Sắc mặt Đề Na biến hóa thật nhanh, lập tức u oán, thấp giọng nói ra:
- Vậy là anh ghét bỏ em sao?
Tần Mục cười lên ha hả, khởi động xe chạy đi, lại giáo dục Đề Na.
- Trung Quốc thích ẩn dấu, em nên hiểu nhiều.
Rốt cuộc là tiểu hài tử, Tần Mục vẫn nói mấy câu trêu chọc, sắc mặt tiểu nha đầu biến hóa lại, líu ríu nói không ngừng.
Khu Hoàng Dương hai năm qua kiến thiết rõ như ban ngày. Từ khu vực không có gì biến thành khu công nghiệp nặng nhà xưởng san sát, Ngôn Thừa Binh thủ đoạn vẫn không tồi. Tần Mục đi tới đây, nhìn thấy ống khói tỏa khói trắng, trong nội tâm có tư vị không nói rõ. Hắn không phải người đạo đức điển hình gì đó, khi xây mỗi nhà xưởng thì môi trường sẽ giảm đi, nhưng mà trên chiến tích sẽ nhiều ra.
- Đỗ xe, nhanh đỗ xe!
Thời điểm xe dừng lại ở ngã tư, đột nhiên Đề Na quát lên đầy lo lắng.
Tần Mục nhanh chóng chay vào lề, dừng xe ở ven đường. Đề Na nhanh chóng mở cửa xe chạy ra phía sau. Tần Mục cùng Tây Môn Nhạn nhanh chóng chạy theo sau, Tần Mục thậm chí không khóa xe. Đề Na qusa quan trọng, không thể có chút sai lầm, bằng không đám người quân đội còn không cầm súng tiểu liên nhắm vào hắn sao?
Chuyển qua góc phố, lọt vào trong góc phố có mấy nam nhân mặc đồng phục. Đề Na đang ngồi với bọn họ, nàng đang nâng một lão nhân lên. Ven đường có một chiếc xe xích lô đảy ty cũ nát dừng lại, còn có mấy giỏ Bình Quả nằm lăn lóc ven đường.
Đề Na nói tiếng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Mấy tên nhân viên mặc đồng phục đang trêu tức, một người trong đó còn đang đá chân lão già.
Đề Na kêu to, nhìn qua người nọ luyên thuyên này nọ, cả buổi mới tỉnh ngộ là người ta không nghe hiểu, sau đó dùng câu chửi tiếng Trung:
- Vương bát đản.
Mấy người kia bị chửi thì ngây ngốc, sắc mặt mấy tên nhân viên này tối sầm lại, một người trong đó còn móc còng tay ra, thò tay muốn còng tay Đề Na.
Tần Mục nhíu mày la lớn.
- Còng tay có thể dùng như vậy sao?
Đề Na này không có sợ, huyên thuyên nói tiếp, không ngừng nói vương bát đản. Khí độ của Tần Mục vừa xem xét thì biết rõ không phải người bình thường, ánh mắt mấy tên này nhìn qua hắn.
- Các người là nhân viên chấp pháp, sao có thể tự tiện sử dụng còng tay, ai cho các người làm việc này.
Đây là địa bàn của khu Hoàng Dương, khí thế của Tần Mục vẫn không giảm. Hắn hiện tại đang định ra tay với khu Hoàng Dương, nhằm báo thù chuyện liên tục bị người ta âm, bây giờ đụng phải chuyện này thì không bỏ qua, tốt nhất là mấy tên nhân viên này tiếp tục hung hăng càn quấy, động thủ mới là tốt nhát.
- Chúng ta là khu Hoàng Dương giữ trật tự đô thị chỗ, các ngươi đây là đang cản trở chấp pháp.
Cầm đầu người nọ gặp Tần Mục diện mạo bất phàm, vốn là cho thấy bọn hắn thân phận, sau đó lại nói ra một câu hù dọa tiếng người đến. Như Tần Mục là thể chế người trong, đoán chừng sẽ nói điểm lời hữu ích, nếu không là thể chế ở bên trong, có lẽ chán ghét khách sáo.
Nhưng Tần Mục biểu hiện ngoài dự liệu, chỉ thấy Tần Mục chắp tay sau lưng, xụ mặt nói ra:
- Các ngươi thật giỏi ah, ban ngày ban mặt dám quyền đấm cước đá với người nhà, vì cái gì người bên kia các người không đi quản, không nên khó xử một lão nhân gia?