- Nói thì nói vậy, chẳng phải do lão thủ trưởng đè nặng đó sao?
Tần Mục nhất thời cười to, phi thường khẳng định nói:
- Lão thủ trưởng quyết định chúng ta không can thiệp được, nhưng lão thủ trưởng chỉ nói không cho khai phát khu Phổ Thượng, cũng không có nói qua không thừa nhận đất đai không thuộc về thành phố đi?
Lưu Đại Hữu hít sâu một hơi, nhất thời hiểu được ý tứ của Tần Mục.
Lão thủ trưởng tranh chấp cùng bí thư thành ủy, nhiều người trong Châu Nghiễm đều nghe thấy, đều xem chuyện cười, mà Tần Mục vừa đến liền nắm được mấu chốt sự tình. Bất kể đấu như thế nào, cư dân bản địa cầm tiền lại không giữ lời, còn ở lỳ không chịu đi, tự nhiên là vì nghe nói chuyện của lão thủ trưởng, tham tiền bồi thường của chính phủ. Suốt hai năm vẫn ở lỳ chỗ cũ, Tần Mục có thể nhắm mắt làm như không thấy, nhưng hiện tại Tần Mục đã chấp chính khu Phổ Thượng, những kẻ có ý đồ riêng xem Tần Mục là quả hồng mềm mà nắm, Tần Mục nhất định là cần hạ độc thủ.
Cỗ lệ khí này lây nhiễm tới Lưu Đại Hữu, bản tâm Tần Mục không muốn làm khó quần chúng, trong tư tưởng thi hành biện pháp chính trị của hắn, nhân dân luôn xếp hạng đầu tiên. Nhưng lần này thì ngoại lệ, có sự tranh chấp giữa lão thủ trưởng cùng bí thư thành ủy, một ít người lại bị người khác mê hoặc, dụ dỗ dân cư bản địa ở lỳ không chịu đi, có thời gian như thế chẳng thà dùng tiền bồi thường của chính phủ đi mua nhà ở cho mình từ lâu.
- Tần bí thư, việc này cậu phải suy nghĩ kỹ, nếu động nói không chuẩn sẽ làm lớn.
Lưu Đại Hữu nghĩ ngợi, nhận chân nói:
- Không biết có bao nhiêu người nghĩ thầm muốn đem chúng ta đánh ngược về Bắc Liêu đâu, tôi cũng không thể làm già trẻ tại Bắc Liêu bị mất mặt ah.
Tần Mục nở nụ cười, Lưu Đại Hữu nói chuyện thật có nghệ thuật, đổi địa phương làm quan, đi trở về sao lại mất mặt đây? Nhưng nghĩ lại, Cao Phái làm chủ tịch tỉnh, nếu không có Bộ tài chính ủng hộ, nói không chuẩn chính bản thân Cao Phái ở Bắc Liêu cũng không thoải mái.
- Được rồi, anh đúng là nói gở nhiều, tôi cho anh số điện thoại, anh liên hệ với người kia, mấy ngày trước tôi đã nhờ hắn điều tra một vài cư dân gây nháo nhiều nhất.
Tần Mục thở mạnh một hơi, mang theo vẻ âm trầm dặn dò:
- Người trong danh sách nếu có ai dám tiến lên gây hấn, bắt lại cho tôi, xảy ra chuyện tôi gánh, tuyệt đối không để anh quýt làm cam chịu!
Những lời này nói ra, Tần Mục xem như được ăn cả ngã về không. Trong lòng hắn cũng có oán hận, lão thủ trưởng dạy con, lại đem việc xây dựng cả một khu khai phát làm đạo cụ giáo dục sao? Lời này hắn không thể nói thẳng ra, nhưng hắn biết nếu làm ra chuyện này, là đem quan hệ giữa lão thủ trưởng cùng Phương bí thư đẩy ra một bước. Ai cũng nhìn ra, hai cha con nhà kia có vẻ như muốn trở mặt nhau cả đời, nếu cư dân địa phương thật sự xảy ra chuyện, là lão thủ trưởng đem Phương Chấn Bang gọi đến mắng một trận, hay là Phương Chấn Bang thưởng cho mình, đem mặt ném cho lão thủ trưởng xem? Vô luận là như thế nào, Tần Mục cảm giác mình không nếm thiệt thòi, dù sao lão nhân kia vẫn quan tâm chuyện xây dựng quân đội quốc gia, huống hồ ông không hề nói cho phép những cư dân kia lưu lại tại chỗ, có lẽ ông không có ý tứ nói những lời này với cư dân, cũng có lẽ ông đối với việc cư dân mượn danh nghĩa của ông mà biểu lộ thái độ phản đối.
Căn dặn xong Lưu Đại Hữu, Tần Mục gọi điện cho Đức gia. Đức gia làm việc hiệu suất không tệ, làm quen những chuyện này nên luôn thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã cấp ra danh sách hơn mười tên người cho Tần Mục. Tần Mục dặn hắn đợi liên lạc với Lưu Đại Hữu, dặn thủ hạ hắn phối hợp với bên công an, chỉ cần hơn mười người kia có dị động gì, lập tức khống chế lại.
Trước khi cúp điện thoại, Đức gia than thở một câu, ngày tháng sống trên lưỡi dao liếm máu trước kia, mãi tới già lại bị chiêu an, khiến Tần Mục cười to một trận.
Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, Tần Mục không sợ những người kia hành động, chỉ ngại bọn hắn không động mà thôi.
Ngay lúc hắn vừa ăn xong tính tiền, đã nhận được điện thoại của một khoa trưởng trong ban kỷ luật thanh tra, nói Lan Hướng Trung muốn gặp vị bí thư đảng ủy Phổ Thượng hiện tại. Lan Hướng Trung đưa ra yêu cầu này vượt ngoài ý liệu của Tần Mục, mà ban kỷ luật thanh tra đồng ý cũng khó hiểu, Tần Mục suy nghĩ một chút, quyết định đi gặp Lan Hướng Trung một lần, thuận tiện nhìn xem là ai ở trong ban kỷ luật thanh tra muốn gây khó dễ với hắn.
Bên trong một gian phòng tại tòa lầu ban kỷ luật thanh tra được bố trí phi thường đơn giản, một bàn dài, hai ghế, còn có một giường xếp. Khi Tần Mục đi vào trong phòng, Lan Hướng Trung đang ngồi trên giường, cúi đầu thật thấp, trong tay cầm điếu thuốc.
Tần Mục không biết vì sao Lan Hướng Trung muốn gặp mình, việc này hoàn toàn không hợp với lẽ thường, vô luận là muốn thoát thân hay muốn hãm hại, cũng không thể đến lượt tuyển chọn hắn. Sau khi hắn đi vào, đồng chí dẫn đường liền rời đi, ánh mắt Tần Mục liếc vào góc trên trần nhà, nơi đó có một cameras.
Tần Mục mỉm cười, lấy ra điếu thuốc châm lửa, ngồi đối diện Lan Hướng Trung. Lan Hướng Trung vẫn cúi đầu không nhìn Tần Mục, nhưng lại không ngừng hút thuốc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lòng kiên nhẫn của Tần Mục bắt đầu biến mất. Hắn không quen biết Lan Hướng Trung, khi hắn đến báo trình diện với bên nhân sự trở thành lãnh đạo của Lan Hướng Trung, hai người chỉ có quan hệ trên danh nghĩa, trong lòng Lan Hướng Trung đang nghĩ gì? Nếu Tần Mục có điều cần làm, nhất định sẽ chờ đợi xem Lan Hướng Trung muốn nói gì với mình, nhưng hắn hút hết điếu thuốc mà người kia vẫn ngồi im lặng, không khỏi có chút quái dị.
Lúc này di động vang lên, Tần Mục lấy ra nhìn xem, là Lưu Đại Hữu. Đám người kia rốt cục không chịu nổi tịch mịch, giữa ban ngày ban mặt bao vây đội thi công, Lưu Đại Hữu mang theo hơn hai mươi công an bắt hơn mười người trong danh sách. Hơn mười người kia quả thật chuyên châm ngòi thổi gió, rất nhanh đã bị họ khống chế. Nhưng hiện tại nảy sinh vấn đề, bọn họ cũng bị hơn trăm cư dân địa phương vây quanh, không thể ra ngoài. Tuy rằng hiện tại còn chưa có xung đột quá mức kịch liệt, nhưng tình thế có chút nguy cấp. Đối phương nói nếu đám người Lưu Đại Hữu không thả người, vậy sẽ động thủ.
Tần Mục nghe xong, dùng khẩu khí nghiêm túc nói:
- Lưu đại ca, có muốn lập công hay không?
Lưu Đại Hữu nghe được đầu óc choáng váng, không ngớt lời hỏi. Thanh âm bên kia thật ồn ào, Lưu Đại Hữu rống lên vài tiếng Tần Mục mới nghe rõ ràng. Hắn cười lạnh nói:
- Người, không thể thả, nếu bọn hắn muốn động thủ, anh để họ động thủ đi, chỉ cần không chết, vẫn có cơ hội trả lại!
Lưu Đại Hữu nghe rõ ý tứ của Tần Mục, những cư dân kia nếu thật dám đánh công an, cho dù có lý sẽ biến thành vô lý, đánh công an, quấy rầy người thi hành công vụ, đây đều sẽ bị ở tù. Tần Mục nói lập công, thật sự là mang theo vài phần huyết sắc.