Điện thoại vừa chuyển, là khu trưởng Vương Bách tự mình nghe điện thoại, rất hiển nhiên hắn biết số điện thoại của Tần Mục. Tần Mục có thể có số điện thoại của hắn, hắn khẳng định cũng có số điện thoại của Tần Mục, chẳng qua nếu không liên lạc, hai bên cũng không biết đối phương nắm giữ phương thức liên lạc với mình.
- Tần bí thư, ha ha, tôi đang định liên lạc với ngài đây, Phổ Thượng khu đang sắp sửa bay lên rồi, thật sự phải chúc mừng Tần bí thư.
Lời nói của Vương Bách vô cùng mơ hồ, giống như vừa chua xót, lại giống như chân thành chúc mừng Tần Mục, ngữ điệu trong lời nói không nghe rõ là gì.
- Một phương có tuyết, vẫn cần bát phương trợ giúp.
Tần Mục cười ha ha, trầm mặc một hồi mới lộ ra ý tứ muốn mời Vương Bách và bí thư Triệu Phượng Thành ra ngoài chuyện trò. Tín hiệu ném qua rồi, giờ phải xem Vương Bách nghĩ như thế nào.
Tần Mục tin chắc, ba khu khác khẳng định cũng bị Ban Kỷ Luật Thanh tra chọc tức, chân đi tiểu hài, trước mắt địa vị của Phổ Thượng thẳng tắp bay lên, lúc này lộ ra tin tức muốn kết giao, nếu Vương Bách muốn thoát khỏi nỗi đau bị bó chân, chí ít mặt ngoài phải biểu thị thái độ hữu hảo với Phổ Thượng. Chỉ cần móc nối với Phổ Thượng, có một số việc có thể tránh khỏi.
Vương Bách trầm mặc mấy giây, sau đó mỉm cười, nói sớm muốn gì cũng phải ngồi giao hảo với Tần Mục, chỉ có điều mấy hôm trước đột nhiên xảy ra công việc không thể vắng mặt, kêu Tần Mục thông cảm một chút. Hai người hiện tại có địa vị giống nhau, mỗi người nắm giữ thực quyền một khu, nhưng tình thế của Tần Mục mạnh hơn Vương Bách, Vương Bách làm ra tư thái thấp hơn một chút, cũng là tìm kiếm cơ hội hòa hoãn.
Gặp mặt Vương Bách của Phượng Minh khu, mọi người đều tận lực không nói tới tình huống phát triển của hai khu, trên bàn rượu hoàn toàn không nói việc công, chỉ nói quan hệ cá nhân. Cái này phải dùng câu nói "mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được" để hình dung, thật sự không quá đáng. Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, phía bên Phượng Minh giống như dùng tư thế thấp hơn tới đây, đặc biệt dẫn nhân viên nữ giống như phụ trách quan hệ xã hội, đến khuấy động không khí vô cùng hữu hảo, ngay cả Tần Mục quyết đoán như vậy, cũng liên tiếp bị mời uống mấy chén.
Nữ nhân chừng ba mươi tuổi, vừa thoát khỏi sự ngây ngô nông nổi của tuổi trẻ, vừa không có sự tàn úa của phụ nữ trung niên, chính là lúc phát ra mị lực nồng đậm nhất. Cộng thêm dáng vẻ của cô gái này cũng không tầm thường, trong mỗi hành động mị lực cứ lúc ẩn lúc hiện, càng tăng thêm loại cảm giác thưởng thức của nam nhân, giống như muốn giữ lấy, cho nên bữa rượu này uống đến cuối cùng, tựa hồ đã biến thành một cuộc tán gẫu thú vị ở thôn quê.
Thời gian tỏ thái độ trước đó đã đến, từ khi Tần Mục mới tới, thái độ của Phượng Minh đã vô cùng không rõ ràng, nhưng cự tuyệt lời mời của Phổ Thượng, sau đó gây ra một số chuyện ở Ban Kỷ Luật Thanh tra, chuyện này đã cho Tần Mục một dao. Hiện giờ, thanh thế của Phổ Thượng đột nhiên lên cao, thái độ phía bên Ban Kỷ Luật Thanh tra lại vô cùng không rõ sáng, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra, lần tập kích bất ngờ này đối với Tần Mục không có ảnh hưởng quá lớn, đối với Phổ Thượng lại là quật khởi nằm ngoài dự liệu, rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, nhưng văn phòng của Phổ Thượng có thể chuyển vào trong biệt thự của Phương Tù, bản thân đã nói rõ vấn đề. Phượng Minh nhất định phải làm ra tư thái thấp, nói cho cùng thanh ám đao này là do bên Hoàng Dương khu thọc ra, Kỳ Lân và Phượng Minh chẳng qua là bị đẩy lên xe ngựa mà thôi.
Một lát sau, bí thư Phượng Minh lấy cớ trong nhà có chuyện, xin rời đi trước. Người cầm quyền của Phượng Minh là Vương Bách, người cầm quyền của Phổ Thượng là Tần Mục, hai người trực tiếp nói chuyện với nhau, cũng không hi vọng người khác nhúng tay vào.
Có người dẫn đầu, ba người Trương Thúy cũng nhanh chóng lấy cớ rời đi, trước khi đi Phương Thiên Nhu chăm chú nhìn Tần Mục, trong ánh mắt có nghi vấn vô cùng nồng hậu. Tần Mục mỉm cười với nàng, nói:
- Phương phó khu, cô đợi một lát hãy đi, một lát nữa tôi thuận đường đưa cô về.
Hắn vừa nói như thế, Phương Thiên Nhu liền gật đầu, một lần nữa ngồi trở lại. Tần Mục ra hiệu cho Trương Thúy, Trương Thúy liền lôi kéo nữ nhân của Phượng Minh, cười híp mắt nói:
- Nghe nói cảnh đêm của Châu Quảng rất đẹp, chi bằng chúng ta đi dạo một lát?
Một khu trưởng kéo người đi dạo phố, hơn nữa còn theo khuynh hướng không trong sáng, ý tứ trong chuyện này khiến người ta nhận thức tường tận. Vương Bách ẩn ý liếc nhìn Tần Mục, nhưng chỉ thấy Tần Mục mỉm cười đáp lại.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Tần Mục và Vương Bách bắt đầu đi vòng vèo, từng bước đi tới vấn đề trọng tâm. Tần Mục cần biết rằng, Vương Bách có thể móc ra điều kiện như thế nào, còn Vương Bách cần phải hiểu, Tần Mục chịu nhượng lại bao nhiêu lợi nhuận.
Hiện tại Phổ Thượng đi muộn hơn những khu khác hai năm, đừng nói là hai năm, thời gian nửa năm cũng có thể làm được rất nhiều chuyện, đầu tư không chỉ cần sự ủng hộ của chính sách, còn cần xem hoàn cảnh đầu tư của địa phương có thích hợp với sự phát triển của bản thân hay không. Bất luận như thế nào, Tần Mục muốn đi theo con đường phát triển tầm cao, một khi ba khu đè ép đánh hắn, cho dù có trăm loại kế sách, cũng khó bảo vệ không bị ba khu khác cấu xé.
Nếu không phải hiện tại là thời kỳ đặc biệt, Tần Mục cũng không có tư cách ngồi ngang hàng với ba khu khác thương lượng, cũng chính vì chuyện xảy ra ở Ban Kỷ Luật Thanh tra, cho nên địa vị của Tần Mục tăng lên rất nhanh. Rất hiển nhiên, Ngôn Thừa Binh của Hoàng Dương đã đánh sai bước cờ, đánh giá quá cao thực lực của mình, đánh giá sai năng lực của hậu đài phía sau mình. Phương Chấn Bang là thân phận thường ủy, cho dù Ngôn Thừa Binh là thân tín của thị trưởng Quốc Thụy Tường, nếu không có nắm chắc, chỉ sợ Quốc Thụy Tường cũng không muốn gây chuyện với Phương Chấn Bang. Huống chi chuyện này còn dính dấp đến một số người trong tỉnh, có thể âm thầm xử lý thì cứ âm thầm xử lý.
Hai người nói chuyện từ từ hướng đến nội dung chính, hơn nữa từ khi bắt đầu chính là từng điểm từng điểm tiến công và lui bước. Nếu Phổ Thượng khu không có đại sự, ba khu còn lại cũng sẽ không gây chiến, cho nên Vương Bách coi như yên tâm có chỗ dựa vững chắc, ngôn ngữ mơ hồ khiến Tần Mục có chút cau mày. Khi Vương Bách nói ra, Phượng Minh cho Phổ Thượng vay hai trăm vạn, ngọn lửa trong lòng Tần Mục đã hừng hực bốc cháy. Hai trăm vạn là tài chính thành phố kéo ra từ miệng mọi người, Vương Bách lại đổ cho Phổ Thượng để kiếm tiền ngoại hối, đây thật sự là một tính toán cực tốt.
- Như vậy đi, kế hoạch áp dụng cụ thể hoàn toàn do Phương phó khu của chúng tôi cầm giữ, chúng tôi có thể định ra sách lược, nhưng đến thực tế, vẫn cần chuyên gia quản lý.
Trên mặt Tần Mục vẫn hiện lên nụ cười, quẳng quả bóng do Vương Bách ném tới cho Phương Thiên Nhu. Nếu Vương Bách luyến tiếc hài tử, đẩy Phương Thiên Nhu ra, xem xem Vương Bách nên ứng phó như thế nào.