- Tôi thật sự không rõ lắm, tại sao bài báo của tôi lại biến thành như vậy, Trung Quốc thần bí mà vĩ đại, lâu nay tôi vẫn say mê đất nước này.
Mạnh Khiết liếc nhìn hắn với vẻ xem thường, trong lòng tự nhủ tên ngoại quốc này thật mạnh miệng. Nàng nhìn Tần Mục, phát hiện Tần Mục đang đặt chén trà ở khóe miệng nhẹ nhàng thổi, thỉnh thoảng quẹt qua quẹt lại nắp trà trên tay. Tần Mục không nói lời nào, Mạnh Khiết học bộ dạng mở tay của người Pháp, giọng nói vô cùng khổ sở:
- Lenno tiên sinh, thật sự xin lỗi, vị Tần tiên sinh đang suy nghĩ.
Trong lòng nàng hết sức buồn bực, rốt cuộc Tần Mục là người có bản lĩnh như thế nào, ngay cả tên ngoại quốc cũng bị hắn hù dọa đến ngây người.
Đức Gia nhìn song phương lâm vào cục diện bế tắc, vừa nắm bắt được ánh mắt Tần Mục ra hiệu cho hắn, liền nghĩ tới kỹ xảo biến sắc vừa rồi Tần Mục, cũng biết Tần Mục đang cho Lenno cơ hội xuống nước. Trong lòng hắn cũng phải tán thưởng thủ đoạn của Tần Mục, phối hợp với động tác của Tần Mục nói:
- Tôi thấy, trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Mạnh Khiết phiên dịch những lời này, Lenno đỏ mặt tía tai nói:
- Đương nhiên là có vấn đề, hơn nữa vấn đề không phải chỗ tôi, nhất định là người của tòa soạn báo tự tiện sửa lại bản thảo của tôi, để tôi chịu tiếng xấu thay người khác.
Mấy lời cuối cùng, hắn lại dùng mấy từ tiếng Trung bập bõm để nói, nhất thời khiến mọi người ở đây đều nở nụ cười.
Tần Mục cũng không làm căng, phụ họa theo lời của Lenno:
- Cơm có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tung, ngài có chứng cớ gì nói người của tòa soạn báo sửa lại bản thảo của mình? Chịu tiếng xấu thay cho người khác, ngài dùng từ này rất đúng, nếu Lenno tiên sinh có thời gian, có thể ở lại Trung Quốc một thời gian, tiếng Trung có rất nhiều chỗ thần kỳ.
Lenno gật đầu nói:
- Đúng, kể từ khi bước chân lên mảnh đất thần kỳ này, tôi đã hoàn toàn yêu nơi này. Hiện tại tôi bắt đầu học tập tiếng Trung Quốc, chuẩn bị xin một chân trong tòa soạn báo thường trú ở Trung Quốc. Tôi yêu nơi này, tôi yêu người dân nơi này, tôi yêu con gái ở đây.
Câu nói sau cùng của hắn đều chọc hai vị nữ sĩ lộ ra vẻ khinh thường, Tần Mục khoát khoát tay cười nói:
- Nhưng Lenno tiên sinh, ngài phải hiểu rằng, bài báo của ngài đã tạo thành thương tổn rất lớn cho chúng tôi, có lẽ ngài có thể nghĩ cách cứu vãn?
Lenno buồn rầu, ngượng ngùng nói:
- Tần tiên sinh, tôi vẫn chưa hiểu nhiều về chuyện truyền thông của các bạn. Bài báo này vốn xuất phát từ tình cảm của tôi đối với người dân ở đây, không ngờ lại được chọn dùng.
Tần Mục gõ gõ bàn nói:
- Nếu hiện tại đã xuất hiện sai lầm, Lenno tiên sinh nên bớt giải thích, thêm sửa chữa thì hơn.
Nói xong, Tần Mục nhìn thoáng qua Mạnh Khiết.
Mạnh Khiết a lên một tiếng, khi phiên dịch lại tăng thêm một câu suy đoán của mình:
- Ngài không nghĩ cách làm sáng tỏ sao?
Lenno thật giống như con vịt mới vừa tỉnh ngủ, hú lên một tiếng quái dị, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Tại sao tôi không nghĩ ra chứ, tôi có thể viết một bài báo quăng cho tòa soạn.
Tần Mục nâng chén trà lên, nói:
- Đúng là trà ngon, uống trà uống trà.
Lenno bị mấy người này xoay đến chóng mặt, chỉ biết hành động theo động tác của Tần Mục. Nếu đã thức tỉnh Lenno, Tần Mục có lưu lại đây cũng không có ý nghĩa gì, hắn dặn dò Mạnh Khiết đi theo Lenno, để hắn nhanh chóng viết bài báo, đến lúc đó báo cho hắn là được, tuyệt đối không được tự tiện gửi bản thảo.
Mạnh Khiết đáp ứng, nhưng trong miệng lầm bầm Lenno là một đại sắc quỷ, vạn nhất mình bị ức hiếp thì Tần Mục phải chịu trách nhiệm. Tần Mục cười lắc đầu, với tính cách đáo để của Mạnh Khiết, cộng thêm Lenno lại chưa quen thuộc nơi này, nếu hắn dám làm loạn, Mạnh Khiết còn không chặt gãy cái chân thứ 3 của hắn? Nhưng Tần Mục cũng không nói ra, chỉ gật đầu nói:
- Yên tâm, hắn dám động đến cô, cô cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tìm người xử hắn. Nhớ kỹ, không nên nói với hắn về tôi, chuyện này có chút phiền toái, làm tốt chuyện này mảnh đất của cô có thể rộng thêm mấy mẫu nữa, làm không tốt sẽ mất cả chì lẫn chài.
Mạnh Khiết vội vàng lấy tay che miệng, ánh mắt linh động, càu nhàu mấy câu. Tần Mục cười ha ha, dẫn theo Tây Môn Nhạn và Đức Gia lái xe rời đi.
Buổi biểu diễn thời trang chuẩn bị rất gấp gáp, nhưng vô cùng thích hợp với chủ đề lần này: tự nhiên. Toàn bộ bối cảnh hoàn toàn được xây dựng bằng gỗ thô không màu, ở giữa còn trộn lẫn một ít lá xanh. Dọc theo hội trường chỉ dùng một số ván gỗ làm cách đoạn, hơi dùng sức là có thể đẩy ngã. Tần Mục từng nhìn thấy bố cục này, hắn không biểu thị ý kiến, nhưng lại liên hệ với hai khu Kỳ Lân và Phượng Minh, thỉnh cầu bọn họ điều cảnh lực tới hỗ trợ Phổ Thượng duy trì trị an.
- Nắm chắc trị an của giới thời trang, là vấn đề thành phố rất quan tâm. Cảnh lực của Phổ Thượng chúng tôi có hạn, vẫn hi vọng quý khu hỗ trợ nhiều hơn.
Tần Mục đã từng có khí thế khinh người, nhưng sau khi đạt được nhất trí trong một số vấn đề với hai khu, hắn lại biến thành người rất hiền hòa. Trị an là hạng mục khiến thành phố rất nhức đầu, nhất là ở Phổ Thượng, cho dù trong thành phố muốn ủng hộ, cũng có chút ít cố kỵ . Cho nên Tần Mục hiểu rằng, chuẩn bị tốt trị an, bảo đảm buổi biểu diễn thời trang diễn ra thuận lợi, đó chính là thành công rất lớn. Vì vậy, Tần Mục liên lạc với hai khu này, thành thực nói với bọn họ, thành tích mà Phổ Thượng đạt được, chắc chắn không thể thiếu công lao của bọn họ.
Lãnh đạo của hai khu này không phải người ngu, Tần Mục vội vàng đưa chính tích đến, thoải mái hơn rất nhiều so với cưỡng chế làm khó dễ của Hoàng Dương khu. Vì vậy, cảnh lực ba khu hợp lại làm một, do Lưu Đại Hữu ra mặt thống nhất chỉ huy, cường lực bố cục Phổ Thượng.
Vốn đám người Hình Bảo Bình lo lắng hội trường đơn sơ sẽ làm James không hài lòng, ai ngờ sau khi James nhìn thấy, ý vị kêu to tốt vô cùng hay vô cùng, rất phù hợp với chủ đề của buổi biểu diễn thời trang. Hai tay hắn nắm chặt Hình Bảo Bình, biểu thị lòng cảm tạ tự đáy lòng đối với sự ủng hộ hết mình của thành phố Châu Quảng.
Buổi biểu diễn thời trang bắt đầu từ xế chiều, Tần Mục không trình diện, nhưng báo cáo tại hiện trường của Trương Thúy cho biết, ngày đầu tiên của buổi biểu diễn rất yên ổn, giới truyền thông tại đó ngoại trừ hơi hỗn loạn, những lúc khác rất trật tự. Tần Mục thở phào nhẹ nhỏm, hạ lệnh cho Trương Thúy, bất kể là ai, bất kể là người nước nào, nếu gây chuyện, lập tức khống chế.
Trận đánh này, Tần Mục không thể thua, cũng thua không nổi. Chuyện này còn liên quan đến uy tín trên quốc tế, nếu phá hỏng, vậy sẽ vô cùng mất mặt, cuộc sống sau này cũng rất khổ sở. Có câu nói, nguy hiểm và lợi ích cùng tồn tại, Tần Mục sở dĩ mạo hiểm như vậy, cũng bởi vì thấy được "Lá bài quốc tế" này có thể mang đến hồi báo hậu hĩnh.