Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mục hít sâu một hơi, cho dù là kẻ ngốc cũng nghe ra ý của Duẫn Chiếu Cơ. Thân là vợ của lãnh đạo thứ ba ở Triều Tiên, Duẫn Chiếu Cơ chỉ sợ không cam lòng cả đời ở bên cạnh một lão già, tại Nhật Bổn chơi chiêu ve sầu thoát xác. Đây là đại cục đầy trời, hơi lộ ra một chút là phanh thây xé xác ngay.

Tần Mục lau lau mồ hôi trên trán, vừa rồi hắn xác thực sợ tới mức không rõ. Duẫn Chiếu Cơ dựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh lại, trong mắt mang theo vài phần suy tính nói ra:

- Anh không có kinh ngạc?

Tần Mục nhún nhún vai, thò tay cầm ly rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống cạn, sau đó khoát khoát tay nói ra:

- Giữ nắm cửa vặn theo kim đồng hồ chín mươi độ, cửa có thể mở, phiền toái cô sau khi đi ra đóng cửa lại.

Duẫn Chiếu Cơ con mắt mê ly mở to, cười nói:

- Nhìn qua Tần tiên sinh không hoan nghênh tôi a.

- Tôi hoan nghênh quỷ!

Tần Mục nói chuyện vốn tao nhã, rất ít lộ ra nét vội vàng xao động, hôm nay uống rượu cộng thêm hiệu quả của Duẫn Chiếu Cơ xuất hiện vượt ngoài dự đoán, Tần Mục bị đè nén vài năm bộc phát:

- Chiêu ve sầu thoát xác này đùa thật tốt. Tôi nói với cô vài lần không nên bỏ vốn vào chứng khoán Nhật Bản, thì ra cô có đại mưu đồ! Dù thế nào, có phải là tiền của Lý tướng quân đặt trong tài khoản của cô không?

Duẫn Chiếu Cơ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, biểu hiện trên mặt đang suy nghĩ cái gì đó. Tần Mục cũng không quay đầu lại, tiếp tục nói:

- Kỳ thật tôi biết cô muốn quét sạch tích súc của Lý tướng quân, mượn nhờ bất động sản của Nhật Bản sụp đổ bày ra chiêu tự sát thoát thân, sau đó đi tới nơi không ai tìm được cô. Tôi rất kỳ quái, ngươi cô có thể ngụy trang thi thể nhưng mà cô đâu thể thay đổi ADN, cô cảm thấy có thể giấu sao? Đáng hận nhất là cô còn dụ dỗ Vân Băng vào, cô đúng là can đảm.

Nói đến đây Tần Mục đột nhiên đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Duẫn Chiếu Cơ. Hắn lúc này con măt sđầy tơ máu, hận không thể bóp chết nữ nhân này mới tốt.

Duẫn Chiếu Cơ thở dài, cũng không dựa vào vách tường, quen việc dễ làm đi đến bên cạnh máu đun nước, rót một chén nước sau đó ngồi xuống. chậm rãi nói:

- Anh đã đoán đúng đại bộ phạn, chỉ có một việc anh không đúng.

Tần Mục hừ lạnh một tiếng, ngồi vào ghế sa ***, cảm thấy ngực nín thở, áo sơ mi như bung ra.

Duẫn Chiếu Cơ ngón tay vuốt nhẹ lên chén nước, nàng không có trang điểm, ngón tay óng ánh dưới ánh đèn:

- Anh nói sai duy nhất chính là tôi ở Nhật Bản đúng là kiếm tiền, nhưng tôi không lưu phân tiền nào cả, tất cả đều cho lão già kia.

Tần Mục nhếch miệng, không có nói tiếp. Hắn ăn không thấu chiêu này của Duẫn Chiếu Cơ, hắn có thể khẳng định nếu như lúc trước hắn biết Duẫn Chiếu Cơ không chết, hắn sẽ chết sống không muốn thừa nhận mình quen với Duẫn Chiếu Cơ, đây là họa, không phải phúc.

Duẫn Chiếu Cơ cũng nhìn thấy Tần Mục trong mắt đề phòng, nhún nhún vai lơ đễnh nói ra:

- Được rồi, tôi thừa nhận, tôi lưu một trăm vạn đôla giữ lại chính mình tiêu xài.

Nàng nhìn qua Tần Mục và cười quyến rũ, trong ánh mắt có nét tàn khốc hiện ra, nói:

- Tôi cảm thấy tôi làm vậy không có gì lớn cả, dù sao tôi lúc mười tám tuổi đã theo hắn, hơn mười năm cũng nên có hồi báo.

Tần Mục căn bản không muốn biết nàng cùng Lý tướng quân có chuyện gì, hắn chỉ muốn biết Duẫn Chiếu Cơ hôm nay tới là có ý gì. Nếu như tới Trung Quốc chỉ muốn dựa dẫm, đánh chết Tần Mục cũng không đi làm chim đầu đàn.

Duẫn Chiếu Cơ đặt chén trà lên môi, miệng nàng cong lên, ẩn ẩn lộ ra biểu lộ kiên nghị. Tần Mục châm thuốc, nếu chuyện hôm nay không hút thuốc thì Tần Mục khó bình ổn khẩn trương trong lòng. Hắn cũng không phải thần tiên, gặp chuyện này còn có thể trấn định như thường được.

- Lỗ thủng anh nói kỳ thật không tính là lỗ thủng.

Duẫn Chiếu Cơ thở dài, nói:

- Tên tôi gọi là Duẫn Song Song, thân phận này nên giúp tôi xử lý.

Nói xong con mắt Duẫn Chiếu Cơ rủ xuống, giống như đang trốn tránh cái gì đó.

Tần Mục nghe ra ý tứ bên trong, giống như Duẫn Chiếu Cơ tại Nhật Bản kiếm tiền vận động đã đạt được hiệp nghị ngầm hiểu lẫn nhau với Lý tướng quân. Hắn không muốn hỏi, nhưng vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ, ung dung nói ra:

- Như vậy, sau này cô muốn sinh hoạt tại Trung Quốc, đổi thân phận?

Duẫn Chiếu Cơ gật đầu, bờ môi nhúc nhích nhiều lần, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm giải thích:

- Hắn cần chính là một thân thể làm con rối cường tráng đại biểu cho hắn mà thôi. Tần tiên sinh, những chuyện này Vân Băng tiểu thư cũng biết, cho nên thỉnh anh không nên trách móc nàng.

Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

- Những chuyện này cô không cần nói. Tại Trung Quốc cô nên quên đi thân phận Duẫn Chiếu Cơ đi, quên luôn sự thật cô từng là phu nhân của Lý tướng quân.

Duẫn Chiếu Cơ gật gật đầu nói ra:

- Điểm này xin anh yên tâm.

- Nhưng mà tôi lo lắng!

Tần Mục thấp giọng quát, thò tay xoa huyệt Thái Dương vài cái, rồi lên tiếng:

- Cơ hồ tất cả người có quan hệ tới thân phận Duẫn Chiếu Cơ của cô, cô không nên tiếp xúc, nếu như là tôi, hiện tại tốt nhất là nhanh chóng chạy ra khỏi Trung Quốc, tìm nơi non xanh nước biếc nào đó mà sống, mà không phải tới chỗ của tôi. Tôi nghĩ cô rất rõ ràng thân phận và chức vụ hiện tại của tôi.

Duẫn Chiếu Cơ bình tĩnh nhìn qua Tần Mục, biểu hiện trên mặt hàm xúc không nói gì. Tần Mục biết rõ nàng là nữ nhân thông minh, nữ nhân thông minh bình thường không làm chuyện hô đồ.

- Thế nhưng mà tôi không làm hồ chiếu được.

Duẫn Chiếu Cơ sâu kín nói ra:

- Anh cũng biết tôi bây giờ là cô gái không quyền không thế, tuy trên người có chút tiền, nhưng mà chút tiền này với các người mà nói không đáng kể gì.

Tần Mục hừ lạnh, Duẫn Chiếu Cơ bộ dáng điềm đạm đáng yêu đúng là có phong vị khác, thậm chí trong cảnh đêm yên tĩnh, hỗn hợp với rượu sy khiến Tần Mục phức tạp, thế nhưng mà Tần Mục cũng hiểu mình và nữ nhân này không nên xuất hiện cùng nhau, mỗi lần giao phong với nàng đều ăn thiệt thòi, hiện tại nàng có việc cầu tới hắn, hắn phải suy tính cẩn thận.

Duẫn Chiếu Cơ nhìn ra nghi hoặc trong lòng của hắn, thân thể nghiêng qua phía trước, từ góc độ cả Tần Mục có thể nhìn thấy tuyết trắng trên ngực của nàng. Tần Mục hít sâu, quay đầu nhìn qua bình rượu.

- Có một việc anh phải hiểu, nếu trên tay của tôi không có ít đồ, cũng không dám lựa chọn đi bàn điều kiện với Lý tướng quân.

Duẫn Chiếu Cơ tươi cười mang theo hương vị hồ ly:

- Tôi nghĩ nếu như anh biết những chuyện này, có lẽ có trợ giúp anh tiến thêm một bước trên chính đàn.

Bất luận người nào trong thể chế nghe được câu này, nói không động tâm là giả, Tần Mục cũng không ngoại lệ. Nhưng mà Tần Mục không có ý tứ hứng thú, khoát khoát tay nói ra:

- Tôi nghĩ đây không phải tôi có thể tiếp xúc, tôi không có lòng hiếu kỳ lớn như vậy.

Duẫn Chiếu Cơ cười lên như chuông bạc, mà tiếng cười này mang theo mị hoặc, nàng thò tay cầm gói thuốc trên bàn, ưu nhã đốt lên, đặt bên môi và phun khói, nói:

- Có lẽ sau khi anh biết còn yêu cầu tôi tiết lộ bí mật cho anh đấy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK