Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là chuyện mà Trang Nam có cầu cũng không được, rõ ràng là do Tần Mục chuẩn bị nịnh bợ hai đồng chí ban kỷ luật thanh tra, hắn có thể thuận tay giúp Tần Mục, vô luận được tham dự bữa cơm hay không, quan hệ giữa hắn cùng Tần Mục đã liên hệ chung một chỗ, đây là một mối quan hệ không sai. Hắn cười nói:

- Hẳn nên làm, hẳn nên làm, đây là công tác của chúng tôi, lại làm chậm trễ công tác của Tần bí thư, Tần bí thư thông cảm thông cảm.

Tần Mục nhất thời cười sang sảng, tiếp nhận điếu thuốc Hồng Kim Long mà Trang Nam mời, sau đó nghiêng đầu dùng một tay che gió để Trang Nam châm thuốc, rít sâu một hơi.

Động tác của Trang Nam vẫn thật nhanh, không qua một giờ Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt đã đến, bọn họ là người của ban kỷ luật thanh tra, trong ngày thường đi đâu cũng bị người chán ghét, nhưng lại bị người sợ hãi, bản thân họ phi thường chú trọng tác phong của chính mình, vì vậy gặp loại tình huống này, vẫn phải dựa theo trình tự mà đến, cũng không đùa giỡn đại bài, trực tiếp đem sự tình giải quyết trong điện thoại.

Sau khi nhìn thấy Tần Mục, Triệu Việt đầu tiên vươn tay ra, cười nói:

- Tần bí thư, chúng ta lại gặp mặt.

Tần Mục nhiệt tình bắt tay, cười nói:

- Lần này gặp mặt ở chỗ không tốt lắm, vẫn là cấp thêm phiền toái cho hai vị.

Những lời này mặc dù có chút hạ thấp Trang Nam, nhưng Tần Mục chỉ nói tình hình thực tế, Trang Nam cười có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn dựa theo trình tự xử lý. Có người của ban kỷ luật thanh tra, hắn đương nhiên sẽ không qua loa.

Làm xong hết thảy những chuyện này, đã đến giờ tan sở, Tần Mục thuận thế nhiệt tình mời hai người Triệu Việt ra ngoài ngồi một chút. Hai người họ hình như đều biết trước kết quả như vậy, đều đáp ứng, nhưng Triệu Việt nói rõ đây hoàn toàn là bữa ăn tư nhân, không thể bàn việc công, xem như đem ý tưởng của Tần Mục xóa tan. Điều này làm cho Tần Mục có chút cảm giác vô lực, giống như có chút người bắt được cổ của mình, tùy thời đều có thể đem hắn bóp chết. Điều này làm cho hắn phi thường căm tức, đi vào Châu Nghiễm xem như tránh thoát thật nhiều tranh chấp, vì sao mình còn chưa vươn tay, đã có người đánh tới đây?

Hắn cũng không đem lời nói của Triệu Việt để trong lòng, đi tới bàn ăn, có thể giữ vững hay không phải xem ở chính mình, trong ban kỷ luật thanh tra có người gây khó xử cho Phổ Thượng, mà còn bãi ngoài sáng, mà hai người Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt hình như chính kiến khác nhau. Chẳng qua Tần Mục cảm thấy buồn bực, hai người này rốt cục lại có quan hệ gì, người khác không biết nhưng hắn biết, lúc ấy hắn nhìn thấy tay của Triệu Việt đặt trên lưng Tống Mỹ Giai.

Như đã nhìn ra nghi hoặc của Tần Mụ, Tống Mỹ Giai vươn tay, khẽ cười nói:

- Tần bí thư, chào ngài, tôi là Tống Mỹ Giai, vị này là đồng chí Triệu Việt, là đồng chí bạn lữ của tôi.

Tống Mỹ Giai nói chuyện thú vị, mọi người đều nở nụ cười. Tâm tư Tần Mục vừa động, những lời này của Tống Mỹ Giai như có sự bất đồng, nhưng hiện tại hắn còn chưa nắm bắt được.

Nếu đã đồng ý dùng cơm tối, Tần Mục mời Trang Nam giới thiệu một chút quán ăn nổi danh trong vùng, như vậy Tần Mục lấy lý do mình mới đến Châu Nghiễm, không quen thuộc đường sá, kéo Trang Nam cùng đi ăn cơm, vì vậy giao xe cho Trang Nam làm tài xế.

Hai đồng chí ban kỷ luật thanh tra, một cán bộ sảnh cấp, ai lái xe cũng không thích hợp, kéo theo Trang Nam mọi người không cần ngại xấu hổ. Trang Nam vốn nghĩ mình khẳng định không có cơ hội đi theo, thật không ngờ cuối cùng lại lẫn đi vào, trong lòng kích động không cách nào hình dung.

Triệu Việt cùng Tống Mỹ Giai đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Ở trong lòng của họ lần này Tần Mục mượn cơ hội mời họ, khẳng định sẽ hỏi thăm chuyện của Lan Hướng Trung, việc này là trái quy định, bọn họ còn có chút rối rắm nếu trong bữa ăn mà Tần Mục không có được đáp án, có thể bị thẹn quá hóa giận hay không. Nhưng hiện tại phát hiện Tần Mục kéo theo một người khác, thái độ như vậy chính là nói cho họ biết, hôm nay chỉ luận giao tình, không nói việc công, biểu hiện thống khoái như thế làm hai người không ngừng bội phục.

Trang Nam rất nhanh tìm được một quán ăn chất lượng trung bình, có thể thấy được ánh mắt của người này không kém. Nếu đi chỗ thấp kém, có chút không xem trọng bữa ăn, nhưng nếu đi địa phương cao cấp, việc xuất tiền túi khẳng định sẽ làm ban kỷ luật thanh tra cảnh giác, đến nơi trung bình vừa không hạ giá lại không quá khoa trương.

Tần Mục vừa nhìn thấy quán ăn, âm thầm gật đầu, Trang Nam cũng là một nhân tài, ít nhất nghiền ngẫm phán đoán lòng người phi thường mẫn tuệ, người như thế nếu có quan hệ, sẽ có khả năng bước lên cao hơn.

Lần này Tần Mục gặp mặt hai người Triệu Việt, cũng không có tính toán chỉ một lần thu phục bọn họ, chỉ là kết giao một chút, ngày sau có cơ hội dùng tới.

Trang Nam đi trước dẫn đường, Tần Mục cùng Triệu Việt đi song song, Tống Mỹ Giai đi cạnh Triệu Việt chỉ lui ra sau chừng nửa người, đến thẳng gian phòng được đặt trước.

- Hôm nay tôi trả tiền, khiến cho các vị chịu nhiều phiền phức như vậy, thật sự là ngượng ngùng.

Trang Nam cười, đi ra gọi thức ăn, lưu không gian cho ba người Tần Mục.

Tần Mục quả nhiên giữ lời, không hề bàn tới chính sự, chỉ nói tới phong cảnh nhân văn của Châu Nghiễm, chẳng những không đề cập tới việc liên quan Phổ Thượng, thậm chí không lời bình luận về toàn cục Châu Nghiễm, tuy rằng chỉ mới quen biết Triệu Việt cùng Tống Mỹ Giai, lại giống như người bạn quen thân từ lâu, nói chuyện làm cho người ta cảm giác thân thiết nhưng không cao ngất.

Biểu hiện như vậy vượt ngoài ý liệu của Triệu Việt cùng Tống Mỹ Giai. Một bữa ăn, nhất là bữa ăn trong thời kỳ mẫn cảm như vậy, Tần Mục không lộ ra mục tiêu của hắn, ngược lại chẳng khác gì bạn bè cũ gặp mặt. Bữa ăn này vừa như có áp lực lại vừa như có thoải mái, cho dù Tần Mục nói chuyện vui vẻ, nhưng trong lòng bốn người đều có sự tình, quả thật là trong lòng không yên.

Nhưng Tần Mục bày ra thái độ như vậy cũng có ám chỉ nhất định. Không ai ngu ngốc, Tần Mục không muốn làm cho mình bị người của ban kỷ luật thanh tra bắt được nhược điểm, không muốn mình biến thành cây đinh trong mắt họ nên mới làm như vậy, trực tiếp ngăn chặn miệng Triệu Việt. Nhưng Tần Mục càng không nhắc tới vấn đề kia, lại càng có ý nghĩa là có việc, đây là biểu hiện mà trên quan trường đều hiểu rõ nhưng không nói. Có một số việc, Tần Mục không nói đối phương cũng có thể đoán được, chuyện còn lại phải xem Triệu Việt cùng Tống Mỹ Giai có muốn “thâm nhập” nói chuyện với Tần Mục hay không. Với cấp bậc của hai người, nếu ban kỷ luật thanh tra có quan chức cao cấp muốn làm khó Tần Mục, bọn họ sẽ không lựa chọn mà gạt hắn sang một bên, nhưng một khi bọn họ còn có ý tứ xã giao với hắn, đã nói địa vị của đối phương cũng ngang hàng với họ, Tần Mục muốn mở ra lỗ hổng trong ban kỷ luật thanh tra cũng không phải việc khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK