Mạnh Khiết biểu hiện có chút kích động, Lôi Dạ ở bên cạnh ân cần hỏi thăm, rất có điểm hoàng đế không vội mà thái giám vội. Mạnh Khiết trải qua biến hóa cảm tình và sinh hoạt, nếu là có thể cùng Lôi Dạ tu thành chính quả, thật đúng là không tệ. Mạnh Khiết cũng tỏ ra tôn kính với cán bộ, vẫn thấp giọng giải thích với Lôi Dạ. Lôi Dạ khen vài câu, Mạnh Khiết giải thích cho mọi người nghe, thì ra hắn tỏ vẻ tán thưởng khí độ của mọi người, cũng nói mấy người này bình dị gần gũi, hắn chưa từng có nghĩ tới tham gia gia yến của quan viên Trung Quốc, chuyện này hắn phi thường vinh hạnh.
Rốt cuộc cũng lăn lộn trong ngành báo chí, nói chuyện rất tốt, đây chính là điểm người nước ngoài làm tốt hơn.
Mạnh Khiết tìm được đường vào, mới lặng lẽ nói với Tần Mục:
- Đại năng, anh đúng là có năng lực, có thể kéo nhiều quan chức quan trọng vào dưới trướng của mình, anh cũng không biết, hiện tại có bao nhiêu người đỏ mắt nhìn Phổ Thượng đâu, muốn xây nhà cao tầng ở đó đấy.
Tần Mục cười nói:
- Tôi đang đánh dự phòng, khu đất mà tôi cho cô, cô cũng không thể cho người khác đi xây cao ốc, mảnh đất kia có quy hoạch, chính là thẩm mỹ viện của cô, có thể nâng tinh thần cho tôi, đừng tùy tiện liều.
Mạnh Khiết gật gật đầu tỏ vẻ biết rõ, sau đó nhìn qua bốn phía, thấp giọng nói ra:
- Nhiều đại lão ở đây, như thế nào thân thích kia của anh ở Phổ Thượng không có tới?
Tần Mục cười nói:
- Tôi đã đủ trấn trụ tràng diện.
Mạnh Khiết trợn trắng mắt, lời này khiến mọi người nhìn qua nàng. Giữa nam và nữ nói chuyện, hoặc là phi thường chán ghét, hoặc là phi thường thân mật, nhưng Mạnh Khiết nói lời này khiến mọi người không rõ vị trong đó. Trương Thúy thoáng sững sờ, lập tức nói ra:
- Hôm nay là gia yến của Tần bí thư, tôi cũng bêu xáu, cũng nên vào bếp làm vài món.
Lưu Đại Hữu thấy vợ đứng dậy, sau đó cũng đuổi kịp, hắn lấy cớ rất sứt sẹo, nói Trương Thúy làm đồ ăn đều do hắn tự mình cắt, cũng chui vào phòng bếp.
Phương Thiên Nhu thấy vợ chồng Trương Thúy rút lui, nàng ngồi ở chỗ nầy không khỏi không quá phù hợp, nghĩ trong chốc lát, có chút ngại ngùng nói ra:
- Tần bí thư, có bạn hôm nay vừa trở về, tôi đi điện thoại đã, mượn sân thượng của anh sử dụng.
Nói xong cầm điện thoại đi lên sân thượng.
Hiện tại Tần Nguyệt Sơn còn xoắn xuýt cái nhìn của Tần Mục, lúc này biết rõ cấm kỵ, Tần Mục, Lôi Dạ, Mạnh Khiết ba người quan hệ không rõ, hắn ở đây không tốt lắm, cũng đứng lên đi ra ngoài, vừa cười vừa nói:
- Tần bí thư, tôi đi mua mấy bình rượu đế, hoan nghênh bạn quốc tế.
Trời nóng uống rượu đế, cái cớ của Tần Nguyệt Sơn rất không tốt, nhưng mà hắn không biết vô tình hay là có ý, tiết lộ cho Tần Mục một ít nhược điểm của hắn.
Thời gian nháy con mắt, trong phòng khách chỉ còn lại có Tần Mục, Mạnh Khiết cùng Lôi Dạ ba người, mà trong mắt Mạnh Khiết trừng qua, cặp môi đỏ mọng có chút mở ra, vẻ mặt kinh ngạc dù mù lòa cũng có thể nhìn ra được.
- Tần bí thư?
Mạnh Khiết cứng họng:
- Bọn họ gọi anh là... Tần bí thư?
Tần Mục cười lên ha hả, Mạnh Khiết biểu lộ này hắn rất thích, hắn chỉa chỉa Lôi Dạ nói ra:
- Anh ta không nói cho cô biết, lúc ấy tôi mang cô đi tìm anh ta đàm phán chính là dùng thân phận Tần bí thư à?
Kế tiếp Mạnh Khiết bi bô hỏi thăm, Lôi Dạ mặt mũi tràn đầy ủy khuất nhìn qua Tần Mục, được Tần Mục gật đầu mới nói cho Mạnh Khiết chân tướng. Lôi Dạ không tệ, biết rõ cái gì gọi là giữ bí mật, miệng của phóng viên báo chí không thể bô bô được.
Hai người nói chuyện với nhau cả buổi, Mạnh Khiết mới ai oán nhìn qua Tần Mục, Tần Mục ngoài ý liệu, nàng nói ra:
- Tiểu Đồng biết, hai người các ngươi ah, đi đến cùng một chỗ thật khó, Tiểu Đồng không thích nhất là làm quan, lúc trước tại Thượng Hải...
Đã nói đi nơi nào rồi. Tần Mục oán thầm một câu, vội vàng dừng lời của Mạnh Khiết, giải thích nói:
- Chuyện ở Thượng Hải tôi biết rõ.
- YAA.A.A...
Mạnh Khiết bàn tay nhỏ bé che miệng, thấp giọng nói ra:
- Thì bạch mã vương tử chính là anh!
Tần Mục nhất thời vui cười, Mạnh Khiết vậy cũng tin tưởng bạch mã vương tử a, vì vậy sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói ra:
- Không nên nói như vậy, cỡi ngựa trắng không nhất định là vương tử, cũng có khả năng là Đường Tăng.
Mạnh Khiết cười rộ lên.
Ý tứ của gia yến chính là đồ ăn bình thường ở nhà. Chúng nữ thì bận rộn, rất nhanh đã làm xong một bàn tiệc rượu. Thời điểm này Tần Nguyệt Sơn mang một thùng rượu tới, nhưng là hàng hiệu, một chai hai mươi đồng. Tần Mục nhìn qua gươn mặt Tần Nguyệt Sơn đổ mồ hôi, ngữ mang hai ý nghĩa khẽ cười nói:
- Rượu này để lại chỗ của tôi, rượu đế để lâu càng ngày càng ngon!
Tần Nguyệt Sơn nghe được giật mình, Tần Mục nói có ý xem trọng hắn. Hắn dùng rượu này đến nói cho Tần Nguyệt Sơn, những rượu này không đắt, hơn nữa là Tần Nguyệt Sơn mua, hắn sẽ lưu lại, nhìn xem qua tám năm mười năm còn có thể cùng nhấm nháp với Tần Nguyệt Sơn không. Trong lời nói mang theo cảnh cáo, cũng mang theo nhắc nhở, càng mang theo chờ đợi, trong nội tâm Tần Nguyệt Sơn ấm áp rất nhiều. Đoạn thời gian trước hắn có một số việc xác thực có chút khác người, đường làm quan rộng mở một lần hành động áp đảo đám người ở Phổ Thượng kia, hắn tự nhiên cũng vì hờn dỗi lúc trước làm mờ ám, cũng liên hệ với người bên ngoài. Tần Mục kịp thời điểm tỉnh, làm cho hắn hiểu được nên thu liễm lại, Tần Mục coi trọng cũng không phải liều lĩnh của hắn, mờ ám làm chút gì đó không có quan hệ gì, nhưng mà không thể khiến Tần Mục từ đó bị nghẹn. Trên quan trường ngươi lừa ta gạt lẫn nhau đấu đá không nên cho người khác thấy, có thể nói đây là thứ phải học từ cơ sở, nhưng trong mắt Tần Mục nhìn nhìn thấy lại giả bộ hồ đồ, nhưng mà mang lợi ích của Phổ Thượng đi trao đổi lợi ích với người khác, chuyện này Tần Mục không thể dễ dàng tha thứ.
Nhất là Phổ Thượng sau này chất béo không ít, hiện tại thủ hạ người ta buông lỏng, tới lúc đó không biết có nhiễu loạn gì, một khi phóng lên người Tần Nguyệt Sơn thì Tần Mục làm ra cái lồng cho hắn, vì bảo hộ hắn có thể ảnh hưởng tới thế lực của mình, chuyện này nếu Tần Mục không thể bảo trụ hắn, thậm chí còn có thể bị hắn kéo xuống nước, Tần Mục không thể không phòng.
Tần Mục đã nói ý rồi, phải xem biểu hiện của Tần Nguyệt Sơn. Tần Nguyệt Sơn không có mua rượu quá đắt đỏ chính là mờ mịt nói cho Tần Mục, hắn còn chưa hãm vào quá sâu, không có tìm người khác thò tay, biểu hiển này khiến Tần Mục rất hài lòng. Vẫn nên gõ cho tỉnh táo lại.