Tần Mục tới lúc Lục Viễn gần đi vỗ vai hắn nói ra:
- Có bao nhiêu khó khăn cứ tới bộ tổ chức tìm tôi, nhưng tôi hy vọng lần gặp sau này là người chứng hôn trong hôn lễ của hai người.
Không có ủng hộ gì có trọng lượng bằng câu nói này cả, Tần Mục nói lời này có ý rất rõ ràng, hắn coi được Lục Viễn cùng Phương Thiên Nhu, chỉ cần Lục Viễn có thể tiến thêm một bước, Tần Mục hắn phi thường cam tâm tình nguyện hổ trợ, nhưng mà hắn còn nói không hy vọng Lục Viễn tìm đến mình, đó là hy vọng Lục Viễn có thể nhanh chóng thành thục hơn, có thể nhạy bén hơn, chỉ có như vậy Tần Mục thời điểm ra mặt mới có thể thẳng sống lưng, thậm chí làm ra dáng.
Lục Viễn phi thường kiên định gật gật đầu, nhìn qua gương mặt trẻ tuổi của Tần Mục và hắn không nói cái gì cả, chỉ nhếch miệng, cũng không quay đầu lại liền rời khỏi, Tần Mục phi thường vui mừng cười rộ lên, tích cách quân nhân cũng thể hiện ra hoàn mỹ.
Buổi tối hai ngày trước khi rời đi, Tần Mục gọi Văn Nhập Hải vào trong nhà, Tây Môn Nhạn cùng Đề Na lúc này đang nghiên cứu đồ ăn, Tần Mục tự mình cầm muôi mang theo đủ loại hương vị, nhưng còn nói qua còn phải ăn sáng hôm sau, cùng Văn Nhập Hải đi vào nhìn bốn món đồ ăn không ngờ, cả Quảng Châu người có tay nghề này không có mấy, nếu Văn Nhập Hải nói ra, không biết có bao nhiêu người khóc hô đổi vị trí với Văn Nhập Hải, cho nên mặc dù đồ ăn có mặt, có nhạt, ăn vào trong miệng Văn Nhập Hải ngọt chẳng khác gì cam lai. (Tác giả chơi chữ cam lai với khổ tận cam lai)
Hôm nay là thời khắc ngả bài, Văn Nhập Hải là cấp dưới của Tần Mục, cho dù chịu tiếng xấu thay cho Tần Mục cũng chẳng có gì oán hận cả, bởi vì hắn được việc là châm lửa cho Tần Mục, Tần Mục có thể khiến hắn sống, cũng có thể khiến hắn chết, trong tay Tần Mục có không ít bím tóc, nhưng Văn Nhập Hải người này có chỗ tốt chính là trung tâm, nhất là phi thường thông minh định vị được chính mình, cho nên Tần Mục cũng không nỡ cho thuộc hạ không hiểu gì mà đi chịu tội, huống hồ chuyện này còn có chỗ chuyển hướng rất lớn, chỉ cần trong tỉnh áp dụng thái độ cam chịu, cho dù Văn Nhập Hải bị chèn ép lớn hoặc là xuống chức chỉ là lo lắng ngắn ngủi mà thôi.
Tây Môn Nhạn cùng Đề Na sớm rời khỏi bàn ăn, chạy tới phòng khách tiếp tục ăn uống, Tần Mục đứng dậy, tự mình rót chén rượu cho Văn Nhập Hải, lập tức khiến cho Văn Nhập Hải vô cùng sợ hãi, bối rối đứng lên muốn cự tuyệt.
- Ngồi xuống ngồi xuống.
Tần Mục cười vỗ vỗ vai Văn Nhập Hải, ngữ khí chân thành nói ra:
- Nhập Hải a, từ khi tiến tới khu khai phát đã dãi nắng dầm mưa, tôi đã thấy rõ, ngày bình thường không có thời gian ngồi cùng một chỗ, hôm nay rót cho một chén rượu là rất bình hường.
Văn Nhập Hải không ngốc, Tần Mục rót rượu không phải dễ dàng uống như vậy, nó có chút mang hương vị của Hồng Môn Yến, hắn cũng mượn hoa hiến phật kính Tần Mục, sau đó hào khí giữa hai người trở nên trầm mặc, Tần Mục bộ dáng khó xử khiến thần kinh của Văn Nhập Hải căng cứng, trong mắt hắn Tần Mục có nhiều thủ đoạn thiên kỳ bách quái, thường thường hắn ở vào hoàn cảnh xấu thì đột nhiên bộc phát, đảo khách thành chủ, quả nhiên là vô cùng có năng lực, có thể khiến cho Tần Mục sinh ra biểu lộ khó xử, nói rõ chuyện này phi thường khó giải quyết.
Trầm mặc thời gian rất lâu, trên trán Văn Nhập Hải đổ mồ hôi, Tần Mục mới nhàn nhạt nói ra:
- Nhập Hải a, hiện tại có cơ hội bày ra trước mặt của anh, làm tốt thì tiến lên một bước dài, làm không tốt thì lui một bước, hoặc là từ nay trì trệ không tiến, có hứng thú nếm thử hay không.
Tần Mục nói thì hời hợt, nhưng Văn Nhập Hải biết rõ, những lời này có ý tứ cầm sinh mạng chính trị của mình ra đánh bác, nếu như hắn còn là nhân viên cục hưu trí, không nói hai lời liền đáp ứng, nhưng mà hiện tại hắn nắm trong tay quyền hành, lại vợ yêu Trương Á, trong nội tâm lại do dự, hắn ngẩng đầu lên và phát hiện Tần Mục như cười mà không cười nhìn hắn, nhất thời hiểu Tần Mục trong đó có lời ngầm, lúc này không chỉ trán đổ mồ hôi, ngay cả sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh, mọi người đều nói Tần Mục Tần chủ nhiệm là khẩu phật tâm xà, cho dù muốn trị người ta, biểu hiện cũng như thường, đúng là danh bất hư truyền.
Cầm sinh mạng chính trị ra nói đùa, đứng ở ngã tư đường, Văn Nhập Hải cảm thấy mình hết lần này tới lần khác đều là Tần Mục lựa chọn cho mình, hắn gánh lớn nhất chính là chịu tiếng xấu cho người khác, chịu tiếng xấu thay cho người khác còn phải phi thường có học vấn, nếu như bị thế lực đối địch gán tiếng xấu, vậy cái chờ ở phía trước chính là bị ném đá xuống giếng, đánh chó rơi xuống nước, nhưng nếu giúp Tần bí thư chịu tiếng xấu thay cho người khác, bằn tính tình bao che khuyết điểm của Tần Mục thì mặc dù có yên lặng trong ngắn hạn, chỉ cần Tần Mục không ngã, vậy sớm muộn gì cũng có thời điểm xoay người, tâm tư Văn Nhập Hải xoay chuyển thật nhanh, trong nội tâm bắt đầu hối hận vừa rồi do dự, trong đầu lại nhớ tới nụ cười ngọt ngào của vợ, cắn răng sau đó dứt khoát gật đầu:
- Nhân sinh cũng có vài lần đánh bạc, hôm nay cải cách cởi mở, nơi nào không có hiện tượng ném đá qua sông dò đường, có thể đi tiên phong cũng không dễ dàng.
Hai người nhanh chóng trao đổi ý kiến, Tần Mục cười rộ lên, đưa tay rót đầy rượu cho Văn Nhập Hải.
Ngày thứ ba trong thành phố bắt đầu điều chỉnh nhân sự, đệ nhất phó chủ nhiệm Tần Mục khu khai phát không còn đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm nữa, tiến vào cục tổ chức làm phó cục trưởng (ở đây vốn là bộ chứ không phải cục), mà khoa trưởng ngoại sự Văn Nhập Hải, nguyên khoa trưởng khu xử lý khu khai phát Quách Thiểu Đình, phân biệt đảm nhiệm chức đệ nhất phó chủ nhiệm, đệ nhị phó chủ nhiệm, mà trợ lý tuyên truyền khu khai phát Lục Viễn điều tạm cục chiêu thương, bí thư khu Hoàng DươngPhương Thiên Nhu đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm khu khai phá.
Không chỉ khu khai phát bên này, cho dù khu giải phóng cũ trong thành phố cũng bắt đầu thay đổi cương vị, trong đó một bộ phân quan chức xuống đài, lại tăng thêm cán bộ trẻ lên chức thay máu, đây là nhắm vào các khu, dùng thị ủy nói chính là cân bằng các khu kinh tế, các ngành trong thành phố bắt đầu ngờ vực không căn cứ.
Ngày bổ nhiệm, Quách Thiểu Đình vào trong đêm tới tìm Tần Mục, vừa thấy mặt thì miệng bực tức.
Tần Mục cười nhạt, nhìn qua Quách Thiểu Đình ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn hắn đang cần nhằn không dứt, không có phát biểu ý kiến, chỉ rót đầy chén trà, chậm rãi đặt trước mặt Quách Thiểu Đình, mở tay phải ra làm tư thái uống trà.