Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại thêm một cái mũ chụp xuống tới, trong nội tâm Tần Mục không ngừng cười khổ. Bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố chụp mũ thật quá nặng, quả nhiên không có chút cơ hội để thở. Nhưng đồng dạng Tần Mục biết rõ chuyện này cần thiết cho thành phố Châu Nghiễm như thế nào, một khi nắm giữ được, địa vị của Tần Mục sẽ hoàn toàn củng cố.

Phải làm sao mở ra lỗ hổng đây? Tần Mục rời khỏi đại lầu thị chính luôn nghĩ về vấn đề này. Lúc này Vân Băng gọi điện thoại tới, nói với hắn, biệt thự của nàng ở cách chỗ làm việc của hắn không xa, hắn mới đến Châu Nghiễm, không bằng nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy đi làm.

Đề nghị như vậy cũng phù hợp suy nghĩ trong lòng Tần Mục, mới đến đã lao vào vị trí làm việc, đừng nói trước áp lực hoàn cảnh bên ngoài là gì, chỉ sợ bên trong tòa lầu kia phân tranh không ngừng đủ làm hắn đau đầu. Theo kế sách hiện nay, khu khai phát có động hay không ảnh hưởng tới nhân viên trong cơ quan, khiến họ không có việc làm, vì vậy mới gây nên mâu thuẫn. Nếu khu khai phát khởi công, cả ngày họ phải liên tục làm việc, làm gì còn thời gian tranh giành cấu xé lẫn nhau, chiến tích đang chờ bọn hắn, đến lúc đó là thời cơ bọn hắn liều mạng biểu hiện.

Tần Mục đón xe chạy thẳng đến biệt thự của Vân Băng ở Châu Nghiễm. Nơi này giống như khu nhà giàu, biệt thự cách nhau thật xa, có được hoa viên cùng bãi cỏ thật độc lập. Tần Mục cho xe taxi dừng ở cửa, trả tiền xuống xe, mơ hồ nghe được tài xế dùng tiếng địa phương lẩm bẩm:

- Ở trong nhà lớn như vậy còn đón xe, thật là ly tuyến nga!

Một người giúp việc đi ra đón Tần Mục vào nhà, vừa đi vừa giới thiệu tình huống của Vân Băng, có lẽ do nàng đặc biệt dặn dò. Đợi sau khi đi vào biệt thự, Tần Mục lại có chút kinh ngạc.

Vân Băng một tay che bụng, đang điềm tĩnh xem tập tranh, cầm ly cà phê uống từng hớp, nhìn thấy Tần Mục đến chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu “Anh đã đến rồi”, sau đó đưa mắt nhìn tập tranh trước mặt. Mà tạo thành loại thái độ này của Vân Băng chính là người phụ nữ đang ngồi đối diện với nàng. Vẻ lãnh đạm của Vân Băng ý tứ rất rõ ràng, người đàn bà này đã hung hăng càn quấy đến trước mặt em, anh là người đàn ông của em, nghĩ biện pháp trút giận cho em đi.

Người đàn bà kia có cái tên thật êm tai – Doãn Chiếu Cơ.

Doãn Chiếu Cơ lại rời đi Triều Tiên! Trong đầu Tần Mục hiện lên dấu chấm hỏi, hắn mỉm cười đi tới ngồi bên cạnh Vân Băng, lên tiếng chào hỏi.

- Tần bí thư, đã hơn một năm không gặp, anh vẫn phong thái như trước ah.

Doãn Chiếu Cơ mặc quần áo bó sát người, thân hình lộ ra hương vị thành thục tới cực điểm, nhìn Tần Mục lộ ra ánh mắt khiêu khích, thật hiển nhiên Vân Băng không nghe theo lời cảnh cáo của nàng mà nương thân với Tần Mục, khiến nàng phi thường tức giận.

Tần Mục nhún vai cười nói:

- Doãn tiểu thư quá khen, không biết có phải Trần tướng quân cũng đến bên này hay không?

Doãn Chiếu Cơ hừ một tiếng, sụp mí mắt, tùy tay cầm một quyển tạp chí thời trang lật xem.

Người đàn bà kia đến nơi đây, chỉ sợ không phải đi lang thang. Trong lòng Tần Mục thầm suy nghĩ, nhìn Vân Băng cười nói:

- Anh đi tắm rửa một chút, thời tiết bên này thật buồn bực, cả người đầy mồ hôi.

Vân Băng ân một tiếng, như có ám chỉ nói:

- Lòng an tĩnh tự nhiên lạnh, lòng của anh không tĩnh!

Tần Mục thay một thân quần áo khô mát, đi ra phòng tắm. Hắn vừa lau tóc vừa đi vào phòng khách, vừa lúc nghe được Doãn Chiếu Cơ cười khuyên Vân Băng:

- Tôi nói rồi, mấy năm nay kinh tế Châu Á phi thường nổi bật, chỉ một năm thời gian tài sản của tôi đã tăng lên gấp đôi, cô nhìn tâm động đi?

Ngữ khí Doãn Chiếu Cơ nói lời này làm Tần Mục nghe được không rét mà run, mang theo vài phần u oán vài phần đáng tiếc hơn nữa lại mê hoặc, Tần Mục hít sâu một hơi, đứng bên ngoài phòng khách xuyên qua cửa thủy tinh thấy ánh mắt Doãn Chiếu Cơ nhìn về phía Vân Băng, quả thật khiến cho hắn có nỗi xúc động muốn đem Doãn Chiếu Cơ đuổi ra khỏi nhà.

Loại ánh mắt này thật làm người sợ hãi, đó là ánh mắt ái mộ. Một người phụ nữ lại có ánh mắt này với một phụ nữ khác, Tần Mục lập tức phán đoán, tâm lý của Doãn Chiếu Cơ có thể có vấn đề.

Tuổi còn trẻ gả cho lão tướng quân bài danh thứ ba trong quốc gia, cuộc sống giữa vợ chồng chắc chắn sẽ không hài hòa, hơn nữa thân phận Doãn Chiếu Cơ đặc thù, hơn nữa lại có một đội nữ binh dũng mãnh…Tần Mục dùng sức lắc đầu, không dám nghĩ tiếp, vội vàng thay đổi sắc mặt mang theo vẻ cười nhạt đi vào phòng khách, thật tùy ý ngồi bên cạnh Vân Băng, đưa tay ôm bả vai của nàng.

Ngay trong nháy mắt này Tần Mục rõ ràng nhìn thấy vẻ tức giận mãnh liệt trong ánh mắt của Doãn Chiếu Cơ, điều này làm cho hắn có thể khẳng định người đàn bà này trúng ý Vân Băng. Cảm giác khó chịu như vậy làm cho Tần Mục mở miệng nói chuyện cũng có chút lạnh lùng.

- Doãn tiểu thư đại giá đến Châu Nghiễm, không biết là vì việc công hay việc tư?

Tần Mục cười khẽ, nhìn thấy trên bàn có thuốc lá, cầm lên lại nhìn qua Vân Băng, sau đó đặt trở lại trên bàn. Vân Băng biết Tần Mục thông cảm nàng mang thai nên không hút thuốc, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, nhìn hắn nói:

- Anh ngồi một lát, em đi pha cà phê mà anh thích cho anh.

Nói xong Vân Băng vui vẻ đứng lên, đi về phòng ngủ. Tần Mục thuận tay vỗ nhẹ lên đùi nàng, khiến nàng chợt kêu lên. Doãn Chiếu Cơ lạnh lùng ngồi ở đó, bộ quần áo váy ngắn màu đen công sở càng phụ trợ vài phần sắc thái nữ vương của nàng.

- Tần bí thư, anh là người có vợ, vì sao còn cùng ở chung một chỗ với Vân Băng, anh đang thương tổn nàng.

Thân ảnh Vân Băng vừa biến mất sau cửa, thần sắc Doãn Chiếu Cơ như sương lạnh, giảm thấp thanh âm nói.

Tần Mục nhướng mày, dùng ánh mắt hài hước nhìn Doãn Chiếu Cơ, lắc đầu nói:

- Hai người cùng một chỗ cảm thấy hạnh phúc thì không có thương hại, Doãn tiểu thư, cô hình như quản có chút nhiều rồi.

Doãn Chiếu Cơ cũng nhướng mày, mang theo vẻ khiêu chiến nhìn Tần Mục, thanh âm có chút bén nhọn:

- Anh không xứng với nàng.

Sắc mặt Tần Mục lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Doãn tiểu thư, cô dùng thân phận gì mà nói những lời này? Nếu là bạn bè, tôi hi vọng lấy được là chúc phúc, nếu như là vì điều khác, tôi nghĩ nơi này không chào đón cô, cô nên đi đâu thì đi đi.

Những lời này Tần Mục nói ra không chút khách khí, bây giờ hắn không phải là bí thư huyện ủy tại Bắc Liêu, không có quan hệ ích lợi gì với Doãn Chiếu Cơ, là một người xem trọng đại nam tử chủ nghĩa, ngay cả đàn ông muốn nhúng chàm nữ nhân của hắn cũng bị hắn báo phục thật nghiêm lệ, càng khỏi nói là một người đàn bà.

Một nữ nhân? Trong đầu Tần Mục hiện ra cảnh tượng Doãn Chiếu Cơ cùng Vân Băng ở trên giường, nhịn không được lắc đầu, thật sự rất mất tinh thần.

Doãn Chiếu Cơ nhìn ánh mắt hùng hổ dọa người của Tần Mục, hiểu được hắn đã xem thấu tâm tư của nàng, nhất thời thay đổi diễn cảm, hơi xấu hổ lại mang theo vẻ tự tin, gác chéo chân, tao nhã đỡ cằm, mang theo hương vị tuyên chiến nói:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK