- Được, nhớ khai thông với lãnh đạo một chút, chúng ta vẫn cần theo sát chính sách trong thành phố.
Trương Thúy đáp ứng, rời khỏi phòng họp, để lại không gian cho Tần Mục và Phương Thiên Nhu. Trong mắt Tần Mục vẫn mang theo mùi vị bố trí bẫy rập, nhíu mày, đợi chờ Phương Thiên Nhu trả lời.
Phương Thiên Nhu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy trong câu hỏi này không có bẫy rập gì, đáp án dĩ nhiên là khẳng định:
- Đó là dĩ nhiên, không có ai trơ mắt nhìn tài phú thổi qua trước mắt.
Tần Mục lại vẽ thêm mấy nét bút trên giấy, tiếp tục hỏi:
- Nếu như trước khi tuyên bố tin tức về món đồ sứ, chuyên gia đã đặt nó ở chỗ mình, treo giá cao thì thế nào? Những người ngắm nghía món đồ sứ kia sẽ làm thế nào?
Vấn đề đi sâu một chút, Phương Thiên Nhu lại suy tính hồi lâu, tiếp tục nói:
- Nếu quả thật thích, vậy khẳng định sẽ dùng nhiều tiền để mua.
Nàng dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Cho dù không thể tăng giá, chí ít cũng có thể bảo đảm giá trị tiền gửi.
Tần Mục nở nụ cười, câu trả lời của Phương Thiên Nhu đang từng bước rơi vào bẫy rập của hắn. Mỗi một lần tự hỏi, Phương Thiên Nhu cũng phải trải qua suy nghĩ nhất định, cũng nói rõ nàng nhìn thấu Tần Mục đang để nàng suy nghĩ các loại tình huống.
- Dĩ nhiên, nếu những phần tử đầu cơ nhìn thấy có rất nhiều người mua có thực lực hùng hậu hơn hắn chờ xuất tiền mua, như vậy có khả năng đẩy ra.
Phương Thiên Nhu lại bổ sung một câu.
Tần Mục bật cười sảng khoái, lại bắt đầu không ngừng viết trên giấy. Lần này thời gian hơi lâu, trong mắt Phương Thiên Nhu liền hiện ra ý tứ như có điều suy nghĩ.
- Phương phó khu trưởng, cô đúng là cán bộ có suy nghĩ.
Tần Mục để bút xuống, hai bàn tay đan vào nhau, chống dưới cằm nói:
- Cô cảm thấy, món đồ sứ này và Phổ Thượng hiện tại về bản chất có chỗ nào khác nhau?
Phương Thiên Nhu chưa trả lời, nhưng trong mắt nàng đã lộ ra thần sắc hiểu rõ. Tần Mục ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu:
- Đợi đến khi vị chuyên gia kia lấy đồ sứ ra, mọi người lại nhìn thấy trên đồ sứ có con dấu của mấy danh nhân, vậy bọn họ có phát điên hay không?
Phương Thiên Nhu bất giác nắm tay lại, nữ nhân giống như nàng, động tác này đã nguyên vẹn biểu lộ kích động trong lòng.
Tần Mục mỉm cười gật đầu, con cờ Phương Thiên Nhu chí ít còn có thể sử dụng chín mười năm, bây giờ nàng đang kiếm chính tích ở Phổ Thượng, hiển nhiên Phương Chấn Bang cũng không tiến quá nhanh giống như nàng, mà dùng con đường làm đâu chắc đấy. Dùng tư tưởng thi hành biện pháp chính trị của mình để ảnh hưởng tới Phương Thiên Nhu, thay đổi một cách vô tri vô giác, không cần thời gian quá dài, không đến hai năm, cùng với sự bộc phát kinh tế của Phổ Thượng, trên người Phương Thiên Nhu đã khắc lên bóng dáng tư tưởng của Tần Mục, đến lúc đó cho dù Tần Mục và Phương Thiên Nhu bước lên con đường khác nhau cũng không sản sinh ra mâu thuẫn không thể điều hòa, Tần Mục có thể từ thủ pháp của Phương Thiên Nhu đụng chạm đến ranh giới và sức thừa nhận của nàng.
Dĩ nhiên, đây cũng là một loại đề phòng cuối cùng của Tần Mục, cho dù phòng ngừa chu đáo, hắn vẫn vô cùng hy vọng có thể chung sống hòa thuận với Phương Thiên Nhu, cùng chung tiến bộ trong phương diện chính trị. Thêm một người bạn, quý hơn rất nhiều so với thêm một kẻ địch.
Phương Thiên Nhu suy ngẫm lời nói của Tần Mục, lại ghép câu chuyện này vào tình thế hiện thời của Phổ Thượng, chậm rãi nói:
- Thời gian trước, Phổ Thượng không có động tác gì, chính là muốn những nhà đầu tư kia bứt rứt, sau đó lại bao một số công trình cho rất ít người, chính là muốn lưu lại cho những người khác ngắm nhìn. Trải qua một thời gian ngắn nhử mồi, hiện tại những người kêu gào to nhất, nhất định là có thực lực nhất định. Tần bí thư, không biết tôi nói có đúng không.
Tần Mục nở nụ cười, rót trà cho Phương Thiên Nhu, cười nói:
- Rất tốt, rất có suy nghĩ. Cho nên, động tác chân chính của chúng ta phải đợi sau khi đoàn thương nhân Hồng Kông tới đây, ký kết hợp đồng với Phổ Thượng. Phương phó khu trưởng, tôi giao cho cô một nhiệm vụ trọng đại, lần này đàm phán với thương nhân Hồng Kông sẽ do cô toàn quyền chịu trách nhiệm.
Tần Mục vừa nghe nói chung đụng không bao lâu, thật không ngờ lại thống khoái uỷ quyền cho nàng, Phương Thiên Nhu nhất thời có chút không chịu nổi, cho dù nàng sinh ra trong gia đình làm quan, cũng biết lần này thương nhân Hồng Kông đến đây trọng yếu cỡ nào, cả Châu Quảng đang tứ bề báo hiệu bất ổn.
- Tần bí thư, nhiệm vụ lớn như vậy, tôi cho rằng tôi đảm đương không nổi.
Phương Thiên Nhu chưa bao giờ nghĩ rằng nàng lại có thể nói ra những lời như vậy, từ trước tới nay nàng tương đối tự tin, thậm chí khi phụ thân đối đầu với nàng cũng có chút khiếp đảm.